Mới lên thành phố học Đại học được ba tháng, vậy mà giờ đây về làng, Thúy như "hóa thân" vào một con người khác. Từ cách ăn mặc cho đến giọng nói, thúy đều "lai lái" người thị thành. Đi từ đầu làng đến cuối làng, cô gặp được không ít cái lắc đầu ngao ngán của các cụ cho đến các bác, các cô, các chị...
Khi một anh chàng gần nhà thấy Thúy thay đổi "hình tượng" một cách chóng vánh như vậy nên "đánh liều" hỏi: "Sao Thúy nhanh mất gốc vậy? Mới lên thành phố học có ba tháng mà đã quên giọng quê mình rồi!?"... thì Thúy hồn nhiên trả lời: "Em có "mất gốc" đâu anh!? Cũng tại vì em sống ở đó quen nên bây giờ về quê, nói tiếng quê mình khó quá anh à!"... "Chẳng nhẽ gần 20 năm sống ở quê mà em giọng nói đặc trưng quê mình không để lại dấu ấn gì cho em sao?"... Anh hàng xóm hỏi đến đấy thì nhận được cái lườm "cháy sém" của Thúy kèm theo câu trả lời "bôi bác"..."Thế thì còn lâu mới trưởng thành được anh ạ! Con người mình phải biết hòa nhập chứ? Chẳng nhẽ khi nào cũng phải nói cái giọng nhà quê của mình ra à? Nói thế thì thiên hạ họ cười cho "bẽ mặt" ấy chứ?"... Nói rồi, Thúy đi thẳng.
Anh "nhà quê" đứng đó, ngao ngán thở dài thườn thượt! "Chẳng nhẽ... dân mình ai cũng "bẽ mặt" vì nói tiếng nhà quê sao? Chẳng hiểu những cô gái như Thúy nghĩ gì nữa... ra thành phố, chưa kịp hòa nhập đã "hòa tan" mình luôn"... Thúy không chỉ "hòa tan" mình trong cách ăn mặc, giọng nói mà cả cách sống, cách nghĩ... dường như cô cũng phóng túng và buông thả hơn!
Thúy không chỉ "hòa tan" mình trong cách ăn mặc, giọng nói mà cả cách sống, cách nghĩ... dường như cô cũng phóng túng và buông thả hơn!
Thúy về quê ba hôm, ấy thế mà “dân tình” phải trố mắt “ngạc nhiên” khi cô hết diện bộ váy này sang bộ cánh khác… Trông cái nào cũng lòe loẹt, hoa hoét và “nổi bật” hẳn giữa những đống rơm to, những cánh đồng cỏ, những người nông dân chân lấm tay bùn đang cày sâu cuốc bẫm trên từng sào ruộng. Cô “tỏa sáng” như một ngôi sao nơi vùng quê mà người dân quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” để kiếm kế sinh nhai… Chỉ có điều… dường như cô “vô tình” như không nhìn thấy dáng mẹ lam lũ, dáng bố tảo tần đang cày sâu cuốc bẫm… để lo cho cô con gái rượu của mình ăn học… Thế mà, cái điều đơn giản ấy thôi, Thúy cũng không nghĩ đến!
Phải chăng, sống ở thị thành, cô cũng phải "gồng mình" lên cho ra dáng người thành thị? Chẳng nhẽ, cuộc sống “ăn sung, mặc sướng” nơi đô hội ấy cho cô cái quyền được quên đi nơi chôn rau cắt rốn của mình sao? Bố mẹ một nắng hai sương, tảo tần vất vả nuôi con ăn học thành người… Vậy mà khi con trưởng thành, có cái chữ trong đầu lại “vênh mặt” ta đây là người có học thức, người biết hòa nhập để sống với cái vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài sao?
Bố Thúy không ít lần than thở: “Ngày xưa nuôi cái Hạnh ăn học, tôi có đâu vất vả như thế này đâu? Vậy mà từ khi nó đi học, gánh nặng đè lên đôi vai gầy của vợ chồng tôi gấp mấy lần… Thế nhưng, nó đâu có hiểu cho nỗi lòng của chúng tôi? Chiều chuộng nó quá… bây giờ nó ra thế này đây! Nói mãi, bảo hoài… nhưng nó có nghe cho đâu!”… Mẹ Thúy thì thở dài: “Đôi khi, nghe hàng xóm láng giềng bàn tán về con gái mình mà thấy xấu hổ thay cho nó. Bảo ban nó không nghe, quát mắng nó chẳng thay đổi… bây giờ tôi biết làm gì để nó “hoàn lương” chứ?”.
Tối đến, đoàn thanh niên xã tổ chức họp Liên chi đoàn và giao lưu với các bạn sinh viên cuối tuần về quê nghỉ ngơi, Thúy mặc một chiếc áo hai dây và cái quần bò ngắn cũn cỡn lên Ủy ban xã giao lưu… Cả đám thanh niên bàn tán xôn xao, có người còn ném vào mặt cô những cái lườm “sắc lẹm”… Ấy thế mà cô vẫn “vênh mặt” lên để cố tình tạo sự chú ý của mọi người. Kết thúc buổi giao lưu, nội dung sinh hoạt thì không được các bạn đoàn viên nắm kĩ, nhưng những câu chuyện bên lề bàn tán về Thúy thì được các bạn truyền tai nhau cười khúc khích…
Đâu đó sau lũy tre làng còn văng vẳng câu hát: “Van em, em hãy giữ nguyên quê mùa”…
Chi sau ba tháng học tập ở thành phố, ấy vậy mà Thúy đã tạo dựng được cho mình một hình ảnh “mới lạ” nơi vùng quê yên ả và bình dị ấy! Có lẽ, Thúy đã là người đi tiên phong cho phong trào “thành thị hóa cách ăn mặc” của các em gái mới lớn nơi miền quê lam lũ này!
Đâu đó sau lũy tre làng còn văng vẳng câu hát: “Van em, em hãy giữ nguyên quê mùa”…
Trên đây là bài viết mình nhặt được ở Tin tức online "24h".
Thay đổi chóng mặt như em Thúy này thì quá đáng thật. Nhưng cứ "giữ nguyên quê mùa" như chàng trai của Nguyễn Bính khuyên cô gái của mình thì cũng là ích kỷ phải không?
Theo các bạn thay đổi thế nào là hợp lý?