BẠN CÓ BIẾT" KHOẢNG CÁCH " VÀ "IM LẶNG" NÓI LÊN ĐIỀU GÌ VỀ
VĂN HOÁ GIAO TIẾP KHÔNG ?
Trong giai đoạn hội nhập hiện nay , tiếp xúc và giao lưu văn hoá rất quan trọng . Nắm được đặc trưng văn hoá của từng dân tộc , từng vùng , từng khu vực sẽ giúp ta có thái độ đúng và đạt hiệu quả đối với việc giao tiếp.
" Khoảng cách" nói gì về văn hoá giao tiếp?
Trong giao tiếp, mỗi người đều cố gắng tìm cho mình một khoảng cách bình thường . Giữ khoảng cách như thế nào khi nói chuyện với đối tượng là tùy thuộc vào ý thức về khoảng cách cá nhân của từng dân tộc, từng nền văn hóa. Thông thường , người phương Tây đứng gần nhau hơn và chìa tay ra bắt lúc gặp nhau . Còn ở phương Đông , người ta đứng xa nhau hơn và giữ một khoảng cách nhất định để cúi đầu chào nhau . Vì thế khi giao tiếp , người phương Tây đứng gần hơn nhưng người phương Đông thì lùi xa hơn một chút . Người phương Đông sẽ cảm thấy không thoải mái khi người phương Tây đứng gần họ . Nếu không hiểu khoảng cách cá nhân này, ta sẽ có ấn tượng xấu về các nền văn hoá khác .
Trong văn hoá Việt Nam ta thì sao ? Giữ khoảng cách trong giao tiếp cũng là nét đặc trưng của văn hoá Việt . Người Việt rất tế nhị và ý tứ khi nói chuyện với đối tượng .
" Im lặng " thể hiện điều gì về văn hoá giao tiếp ?
Làm việc, học tập , sinh hoạt cùng nhau với người phương Đông và phương Tây, ta cần tìm hiểu sự khác nhau trong văn hoá giao tiếp của họ . Ví như
người Mỹ hỏi người Nhật một câu . Người Nhật im lặng không trả lời . Vì thế người Mỹ hỏi tiếp một câu nữa . Người Nhật tỏ ra rất ngạc nhiên . Trong văn hoá Nhật, cái quan trọng là im lặng và kềm chế cảm xúc ; trong kinh doanh , họ cũng mất thời gian lâu mới quyết định ; trong giao tiếp , họ đợi lâu và lắng nghe , suy nghĩ
kỹ trước khi trả lời . Vì thế " im lặng " ( nghỉ lâu trong giao tiếp ) là "bình thường" đối với họ . Nhưng đối với văn hoá của Mỹ là "không bình thường" nên người Mỹ muốn nói ngay để chấm dứt "sự im lặng" đó .
Trong văn hoá Việt Nam ta thì sao ? Người Việt ta có thói quen đắn đo cân nhắc kỹ khi nói năng . Ông bà ta thường nói :" uốn lưỡi bảy lần khi nói ; ăn có nhai , nói có nghĩ ; biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe "... Đó cũng là đặc trưng của văn hoá phương Đông .