[justify]
ĐỘT NHIÊN...Đột nhiên thấy nghi ngờ
Cả những điều đang nói
Đan trống trải với khát khao dữ dội
Thành kén tằm nhả tơ...
Đột nhiên vấp phải mình úp mặt hư vô
Khi cố giữ một người không biết có còn yêu thương nữa?
Giá mà được thảnh thơi rời bếp lửa
Lúc vừa tàn tro.
Cái khó nhất bây giờ
Vẫn là quên những gì không cần nhớ
Thèm ngả thèm nghiêng uống từng ngụm nhỏ
Cạn nỗi buồn lại TRONG VẮT cùng thu.K.9 ơi! Hơi đường đột phải không, vì đây là "lều thơ", là "sân chơi" riêng của K.9, mà tớ thì... hổng phải "biên chế" chính thức ở lớp ta.
"Đại xá" cho tớ nhé. Chẳng qua là vì thấy hai bạn thienphuong - kieu phong "đối ẩm" buồn quá! Hổng biết "kẻ" nào đã "đại náo" khiến hai "đại gia thơ" của lớp phải mượn rượu tiêu sầu vậy! Thôi thì, rượu chút chút, sương sương chút chút cũng được (X-"men": đàn ông đích thực mà!) nhưng uống xong, những gì
"không cần nhớ" ,khó mấy, cũng
phải Tập Quên. Và quan trọng là,
"Cạn nỗi buồn" thì hãy lại tiếp tục nuôi giữ cho tâm hồn mình
"Trong vắt" nha! Thấy mấy bạn buồn, tớ cũng
"chia" một ly cùng các bạn qua bài thơ trên! Đấy, đích thị là "sản phẩm tinh thần" do tớ "chưng cất" để góp vào "lều thơ", bầu rượu của K.9. Hãy xem như tớ vô tình "lạc" vào đây, có chút "đồ chơi", "mang đến...và để lại", rất chân thành... Mong các bạn hãy nhận và "đại xá" cho sự đường đột này. Chúc cả nhà ta luôn vui, khỏe, trẻ trung, đầy sức sống và sức sáng tạo!
[/justify]