[justify]...còn nhớ có người đã từng nói với mình :"Anh ở Sài Gòn bao nhiêu tháng nay mà vẫn không thấy Sài Gòn đẹp chút nào!...".Không hiểu sao ta lại không giận, không buồn vì câu nói ấy,có lẽ vì ta hiểu: anh chưa thật sự là người Sài Gòn!...
...Sài Gòn không có những con phố cổ, không có những mặt hồ đẹp lung linh,cũng chẳng có những hàng sấu già,cây cơm nguội...như Hà Nội.Mùa xuân nơi đây không có hoa sưa nở trắng từng con phố,mùa thu không có hoa sữa, tháng 3 không có hoa gạo, tháng 4 chẳng phải mùa loa kèn...Khái niệm "mùa hoa" đối với vùng đất phương Nam này trở thành 1 thứ xa xỉ!...
..ấy vậy, mà có hề chi anh nhỉ!..
...Sài Thành có 2 mùa Mưa-Nắng,có 2 mùa Nhớ-Quên!...
...nắng Sài Gòn không gay gắt, mưa Sài Gòn không dầm dề như ở thành phố phương Bắc nơi con sông Hồng chảy qua.Có lẽ vì thế mà tính người dân nơi đây rất xuề xòa,dễ dãi, cứ mưa cứ nắng thất thường, chợt nhớ rồi lại chợt quên...
...Sài Gòn không "quyến rũ chết người" như Hà Nội. Và nếu ai đó đã từng ví Hà Thành như 1 thiếu nữ đẹp với những "mắt phượng", "mày ngài", "làn thu thủy", "nét xuân sơn", "khuôn trăng đầy đặn",mặc áo dài xõa mái tóc đen bồng óng ả...thì Sài Gòn đích thị 1 cô bé mắt 1 mí với mái tóc nâu vàng,có 2 đồng tiền điếu,mặc váy xòe, cười toe toét trong gió...Có hề chi anh nhỉ,cái quan trọng là tâm hồn Việt mà!...
...Sài Gòn không có những mặt hồ, những nốt trầm trong bản nhạc đầy những thanh âm xáo động,vội vã của cuộc sống hiện đại, như ngoài ấy.Sài Gòn cũng không có dòng sông làm chứng nhân của biết bao biến cố, thăng trầm lịch sử thuở cha ông dựng nước và giữ nước như Hồng Hà.Chỉ có mỗi Bình Quới ở bán đảo Thanh Đa, để mỗi khi mệt mỏi em lại tìm về ngắm nhìn những giề lục bình trôi trên dòng Sài Gòn mà nghĩ suy về những điều được-mất,để tìm về 1 chút bình yên...
...ở đâu mà chẳng có những quán cà phê phải không anh?Nhưng những quán ca phê nơi này cũng đủ đẹp,đủ làm anh có cảm xúc để sáng tác bài thơ "Sài Gòn cà phê sáng", đủ để ai đó đi xa còn nhớ quán cóc bên Hồ Con Rùa,đủ để ai đó đi xa còn nhớ cà phê bệt ngay cạnh nhà thờ Đức Bà,đủ để em tìm lại mình trong từng giọt màu gốm sóng sáng những ngày buồn...Sài Gòn cũng như cà phê, anh nhỉ!...
...Sài Gòn dẫu chẳng có loài cây, loài hoa nào đặc trưng... mà nào có hề chi!Vẫn "có tự bao giờ hàng me xanh ngắt để nay đứng đó cho anh làm thơ",để những buổi chiều có người lang thang trên phố ngắm nhìn dòng người hối hả.Vẫn có những hàng cây dầu rái trên đường em đến trường thả những chiếc chong chóng gió(em gọi quả của loài cây này như thế) xoay tròn...xoay tròn...cứ như 1 kiếp người,...xoay tròn...xoay tròn...giữa mùa cây trút lá.Chợt em khẽ gọi: "Sài Gòn mùa chong chóng bay!"...
...có những ngày trời trong và mát mẻ hơn thường lệ, em tự ảo tưởng rằng đó là mùa thu và gọi về hương hoa sữa, mùi cốm xanh làng Vòng, sắc vàng cây cơm nguội, sắc đỏ những cây bàng...trong tưởng tượng.Sài Thành vẫn có cốm bán ở vỉa hè đấy anh ạ, nhưng không đủ làm "thơm bàn tay nhỏ, không đủ làm thơm 1 bước chân qua"...Mà có hề gì khi những ngày ấy em lại được sống cho riêng mình,đi thơ thẩn trên đường Nguyễn Du-con đường nho nhỏ, xinh xinh như 1 nụ cười mỉm của cái thành phố phương Nam này-để cho gió mơn trớn khắp khuôn mặt, gió làm bay bay từng sợi tóc khiến chúng đan dệt vào nhau trong ráng chiều...và em hiểu:Sài Gòn đã vào mùa tóc rối
...rồi có những khi cảm thấy ngột ngạt,bức bối trong người, em lại đi phà Thủ Thiêm qua quận 2,tìm về 1 chút hương đồng gió nội, chút trầm giữa những tất bật,hối hả và lo toan,nghe tiếng ếch,tiếng ễnh ương gọi trăng...ngẫm ra cũng nhiều điều thú vị!"Vẳng nghe tiếng ếch bên tai.Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò"...
...nếu có đi xa chắc em sẽ nhớ lắm,nhớ tất cả những gì thuộc về Sài Gòn,cả những dòng kênh nước đen, những khu ổ chuột của người dân lao động nghèo mà em được sinh ra cũng từ 1 trong số đó...Em sẽ nhớ lắm những ngày mưa nước ngập đến hơn nửa bánh xe, phải dắt xe đi hàng mấy cây số để về đến nhà, sẽ nhớ lắm những ngõ hẻm ngoằn ngoèo mà em dám chắc đi đến lần thứ 3 anh vẫn chưa nhớ rõ,sẽ nhớ lắm những tiếng rao hàng mà có khi làm em bực mình vì bị "phá" giấc ngủ trưa: "bánh mì Sài Gòn 1 ngàn 1 ổ", "...chuột Tuynidi, chuột Thổ Nhĩ Kì, chuột gì gì cũng chết..."("quảng cáo" keo dính chuột), "sầu riêng hạt lép, cơm dày, bao ăn"^^,"ai ăn bánh bèo không?"...
...và em sẽ nhớ lắm những người bạn của em nơi đây,những người anh, người chị, những người thân yêu đã bên cạnh em từ khi em được sinh ra đến khi trưởng thành cùng những phút giây em được ở bên cạnh họ...
...em yêu Sài Gòn vì đây là nơi em được sinh ra và em được là chính mình!...
...Sài Gòn là như thế đó, đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc, đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười, đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt, đủ trầm để gọi về yêu thương... Em yêu Sài Gòn và cũng rất yêu Hà Nội anh ạ!...
...còn nhiều lắm...nhiều lắm những điều về Sài Gòn mà em muốn kể cho anh biết, muốn nói cho anh hiểu....nhưng thôi, hãy cứ nhìn Sài Gòn bằng đôi mắt của người Sài Gòn anh nhé, hãy yêu Sài Gòn như người Sài Thành anh nhé!...
...hy vọng anh sớm trở thành người Sài Gòn thật sự!^^...
Triêu Nhan[/justify]