gửi bởi phanthikimanh » Thứ 7 16/05/09 6:04
“Cánh đồng bất tận” - kịch bản và đạo diễn: Minh Nguyệt
“Cánh đồng bất tận” - vở chính kịch có sức hấp dẫn, khiến luôn cháy vé trong thời gian qua…
Cuộc sống Nam bộ thấm đẫm trong vở kịch. Nhân vật rất ít nhưng đa diện, nhiều góc cạnh…Đạo cụ cực kỳ đơn giản mang tính ước lệ. Đặc biệt, đạo diễn sử dụng hiệu ứng từ máy chiếu để tạo nền cho khung cảnh sông nước, mây trời Nam Bộ rất đẹp và hiệu quả. Sự lôi cuốn của nó có lẽ còn từ thành công của truyện ngắn cùng tên đã đưa tên tuổi Nguyễn Ngọc Tư đến với bạn đọc. Thông điệp mà vở kịch gửi đến mang giá trị nhân bản sâu sắc: sống để yêu thương, không phải để hận thù, sống “tận cùng sự sẻ chia để nhận được sự tận cùng yêu thương”. Nỗi đau bắt nguồn từ lòng thù hận của con người, vì thế con người nên mở lòng ra, sống nhân ái với nhau…
Tương tự như "Gió lẻ" và "Biển của mỗi người", "Cánh đồng bất tận" là một nỗi cô đơn trải dài như một môtip trong văn của Nguyễn Ngọc Tư. Dẫu cho giữa tác phẩm văn học và chuyển thể luôn có một độ chênh nhau những phải nói rằng vở kịch “Cánh đồng bất tận” do Minh Nguyệt viết kịch bản và đạo diễn đã chuyển tải được hầu hết tư tưởng chủ đạo của tác phẩm. Vở kịch thấm đẫm khát vọng sống và làm người chính đáng. Đạo điễn đã để nhân vật Sương kêu lên khắc khoải: "Dù cuộc đời có chà đạp tôi...nhưng tôi không đem lòng thù hận nó...tôi yêu cuộc sống này biết bao vì cuộc sống rất đẹp...".
Cái kết đã được thay đổi cho “nhân đạo” hơn theo dụng ý của đạo điễn nhưng mình vẫn thích phần kết trong tác phẩm: “Một đoạn kết mở ra một chân trời mới. Những cánh đồng có thể vẫn kéo dài bất tận, nhưng những hận thù, sự bất hạnh, nỗi khổ đau sẽ không bất tận nếu người ta biết yêu thương, biết hy vọng và biết tin tưởng ở những điều tốt đẹp của cuộc đời này”.
Kết thúc truyện, nhân vật Nương đã nghĩ đến việc đặt tên cho đứa con, kết quả của sự oan nghiệt là Thương, là Nhớ như để xóa nhòa đi hận thù đau đớn đang là bi kịch giày vò gia đình cô…Theo mình, cái kết như vậy là quá đẹp, không cần phải sửa lại kịch bản.
Một câu chuyện man dại, dữ dội. Mọi chi tiết ở đây đều bị đẩy đến tận cùng, đau đớn, yêu thương và cái giá mà con người phải trả cũng tàn khốc đến tận cùng
Dòng chảy yêu thương cứ len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn khi theo dõi vở kịch.
Vẫn còn đó... những day dứt khôn nguôi về nỗi buồn và sự cô đơn trên cánh đồng bất tận…
Sống yêu thương và khoan dung…
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn chẳng đã từng viết trong một ca khúc: "Cuộc đời đó...có bao lâu...mà hững hờ..."
Phải, có bao lâu mà hững hờ nhỉ!
Tiếng chim hót trong bụi mận gai...