gửi bởi TATHUYTHANH » Thứ 3 20/11/07 10:39
Đọc những dòng chữ nhỏ ghi trên trang giấy trắng, xiêu vẹo, đứt nét, chẳng nắn nót, chẳng tỉ mỉ, văn chương cũng chẳng có gì là cầu kì, nhưng hình như trong mắt thầy bỗng đỏ hoe, như muốn khóc...
Cũng đã lâu rồi thầy mới nhận được tin nó, cái tính của nó vẫn như ngày nào, cẩu thả,chẳng bao giờ chịu đi theo một khuôn phép nào cả. Thời gian dù có khắc nghiệt thế nào với nó thì nó vẫn là nó, ương bướng, ngang ngạnh, chẳng chịu nghe ai bao giờ. Nhưng duy chỉ có một người mà nó kính nể, thầy Nam. Thầy dạy nó năm 12, cái tuổi ương bướng, khó chịu.
Nó học ở một lớp nổi tiếng quậy phá nhất trường, và nó là một đứa cá biệt, học hành chẳng đâu vào đâu, nhà tuy nghèo nhưng lại thích ăn chơi, thầy cô dạy nó hầu hết đều sợ nó, chẳng ai dám phạt nó hay nói nặng nó, họ sợ phiền hà...
Ban đầu thầy cũng thấy ngán cái lớp này vì chúng quậy quá, lúc mới nhận quyết định thầy đã chẳng vui vẻ gì, nhưng nghĩ lại thôi thì cả đời đi dạy ai chẳng phải đôi lần, vậy là thầy nhận lớp.
Làm quen với lớp thấy chúng học khá lắm, nhưng thầy không hiểu tại sao chúng lại nghịch đến vậy, nổi tiếng cả trường. Thầy đi đến nhà từng đứa, hỏi han, thăm nom. Ban đầu chúng cứ tìm cách trốn thầy, vì nghĩ thầy lại đến và mách bố mẹ chúng điều gì đây! Riết rồi cái lệ thầy đến nhà học sinh chơi thành quen dần đối với cả lớp. Nhưng duy chỉ có nó là thầy không thể gặp mặt được, đến nhà cũng chỉ nói chuyện được với cha mẹ nó, chẳng khi nào thấy nó ở nhà cả. Chẳng còn cách nào khác, thầy đến tìm nó ở những nơi mà nó thường đến, quán bida, cafe... nhiều lúc nó bắt thầy ngồi chờ nó cả tiếng đồng hồ, vì nó bận đánh nốt mấy cơ nữa,"không đánh thắng thì ê mặt lắm", nó nói vậy. Chờ nó xong, hai thầy trò dẫn nhau đi ăn, thầy cũng chẳng hề đả động đến việc học hành gì với nó cả, lâu lâu lại hỏi nó cách đánh bida thế nào, tính điểm ra làm sao. Ban đầu thầy hỏi gì thì nó nói đấy, nhiều khi còn nổ hơn một chút nữa, ta đây con nhà nghề mà! Nhưng dần dần nó thấy ngượng khi thầy cứ hỏi nó nhiều quá, nó vẫn thấy thầy ngồi chờ nó hàng giờ liền ở quán cafe, nhưng thầy vẫn lên lớp đều đặn khi mà nó cứ nghỉ học suốt, lâu lâu gặp thầy ở lớp, thầy hỏi hôm qua sao nghỉ, đi đánh nữa phải không, có thắng không vậy? nó ngượng lắm, chỉ cúi mặt mà thôi, chẳng nói được gì cả....
Từ đấy nó lên lớp đều hơn, không còn cúp học nữa, và cũng từ đấy nó bắt đầu nhìn thầy như anh nó, thân thiện hơn, chẳng còn khoảng cách nữa, thầy vẫn đến nhà nó kèm bài cho nó và thỉnh thoảng vẫn rủ nó đi đánh bida, đi uống nước. Hầu hết cả lớp đều trở lại cái khuôn phép mà từ lâu thầy đã cố gắng đưa chúng vào đấy.
Quay đi quay lại đã thấy hết năm học, toàn khối 12 chuẩn bị làm hồ sơ dự thi, và lớp nó cũng làm, nhưng hầu hết đều dự tuyển vào trung cấp, chẳng đứa nào đủ kiến thức để dự tuyển vào đại học, nó cũng làm hồ sơ theo sự chỉ bảo của thầy, thi vào một lớp trung cấp học nghề.
Nó chuẩn bị đi học, trước khi lên đường một ngày, thầy đến tìm nó, nó cứ tưởng thầy đến dặn dò điều gì, nhưng thầy dẫn nó ra rẫy nhà nó, nhà nó tuy nghèo nhưng cả đời nó có bao giờ ra đến rẫy đâu, toàn bố mẹ nó làm hết. Thầy nhìn nó đứng chết trân ở đấy, vỗ vai nó và bảo "cậu ấm, làm đi chứ, tôi còn ra rẫy nhà anh còn nhiều hơn anh đấy nhỉ?". Nó đâu biết rằng ngày nó học 12, thầy vẫn thường ra đây làm giúp bố mẹ nó, nhưng thầy không cho bố mẹ nó nói lại với nó. Nó cầm cái cuốc mà lóng nga lóng ngóng, chẳng biết làm thế nào, đến trưa thì nhà nó xong việc. Mẹ nó nói làm nhanh để còn liên hoan cho nó đi học, hôm nay chiều nghỉ, hai thầy trò dẫn nhau đi chơi rồi chiều về ăn liên hoan.
Thầy dẫn nó đến quán bida, thầy nói phần thưởng mà thầy dành cho nó là một chầu đánh bida thiệt đã, nó vui lắm. Cầm vào cái cơ, tay nó nhức buốt vì hồi sáng làm nhiều nên tay nó bị rộp lên, nó xoè hai bàn tay, nhìn sang cái cơ, chợt nó hiểu ra tất cả, trong một lúc nó không nói lên được điều gì, nó chợt òa khóc, chưa bao giờ nó khóc như vậy cả, ngay cả lúc nó đánh nhau, chảy máu nhiều đến thế nào nó cũng không khóc, thầy hỏi nó tay đau hay sao mà khóc? nó chẳng nói gì chỉ ngước lên nhìn thầy, khẽ nói "em với thầy về nhà em làm cơm thầy nhé!"
Bữa cơm chẳng có gì nhiều, vì nhà nó đã dồn hết tiền cho nó đi học rồi, chẳng còn mấy đồng trong nhà nữa, nhưng nó vẫn thấy vui, bữa cơm trước khi nó lên đường đi học có bố mẹ nó và cả người anh trai của nó nữa chứ!
Hôm nay, 20/11, nó ngồi viết thư cho thầy nó, nó chẳng biết viết gì nhiều, cuối thư nó chỉ biết nói :"em xin lỗi thầy, em mang ơn thầy nhiều lắm", dòng chữ như nhoèn đi, chẳng biết vì tay nó hay ra mồ hôi, hay vì nó khóc...
Thầy nhận thư nó, đọc xong thầy ngồi lại bàn giáo viên một chút, sau đó thầy lại gấp tờ giấy lại, bỏ vào cặp, nhẹ nhàng bước về phía cái lớp đang nhốn nháo ở cuối hành lang. Chiều nay thầy lại sang nhà nó giúp bố mẹ nó lợp lại cái mái nhà, ngày mai thầy lại ra quán bida chờ một đứa nữa......
Cho mình khoảng trống trong lòng đề thấy cuộc sống này đầy...