Chưa vào học khoa VH, nghe "giang hồ" đồn về "Hiện tượng sợ thầy Thêm", tôi nghĩ chắc thầy phải "ba đầu sáu tay, mười hai con mắt", vì "Hiện tượng sợ thầy Thêm" tràn ngập diễn đàn, ai cũng lắc đầu, le lưỡi
Học với thầy, tôi thấy "cũng bình thường thôi". Thầy đâu có gì đáng sợ Có chăng là hơi khó tính một chút. Nhưng tôi đã từng gặp những giáo viên khó tính hơn nhiều (nhờ thế mà tôi trưởng thành hơn)
Tham gia Ngày hội VHH 2008 do lớp CH VHH k8 tổ chức, tôi ấn tượng với tấm hình thầy chụp với rất nhiều sinh viên vây quanh, khuôn mặt ai cũng rạng ngời. Tôi vẫn còn nhớ chú thích của bức ảnh đó là "Người cha đông con nhất" (thời gian hơi lâu, không biết tôi nhớ có chính xác không). Thì ra thầy rất dễ gần và được nhiều sinh viên yêu mến
Trong lớp học, có những lúc "hăng máu", tôi giơ tay, đứng lên phát biểu và phản bác lại ý kiến của thầy. Một số bạn khác cũng vậy. Thầy trò tranh luận sôi nổi. Thầy không vì thế mà phật lòng. Trái lại, thầy còn khuyến khích mọi người nêu lên ý kiến của mình. Thầy đã rất kiên nhẫn lắng nghe và trả lời ý kiến của mọi người
Hôm nhận kết quả chấm điểm tiểu luận môn LLVH và PPNCKH của thầy, tôi vô cùng cảm động. Bảng điểm được gửi kèm với bảng nhận xét của thầy. Thầy nhận xét, góp ý cả những tiểu luận đạt yêu cầu (được trên 5đ) và những tiểu luận chưa đạt yêu cầu (2đ). Ai đã từng chấm bài văn của học trò mới hiểu hết được công sức, tâm huyết của thầy trong những lời nhận xét ngắn gọn đó
Hôm đó là bữa cuối học PPNC XHH. Lớp liên hoan rộn ràng với "nhà tài trợ chính" là cô Trân. Cuối giờ, một số bạn nán lại, vừa dọn dẹp, vừa tiếp tục liên hoan. Thầy đi ra từ phòng học bên cạnh. Một bạn K9 chạy ra mời thầy vào chung vui. Thầy vừa vui vẻ ăn bánh, vừa hỏi nguồn gốc của buổi liên hoan đó. Biết được tình cảm của cô Trân dành cho K9, thầy vui hẳn lên.
Bữa bảo vệ đề cương tốt nghiệp, bản đề cương của D.H bị bác, phải làm lại từ đầu. D.H buồn lắm. Cuối giờ, Bé Dẹo (nick của D.H) gặp thầy, mặt ủ mày chau, hỏi thầy ơi em phải làm sao bây giờ. Tuy buồn nẫu ruột nhưng Bé Dẹo vẫn vừa hỏi vừa dẹo qua dẹo lại theo thói quen. Thế là thầy, miệng thì bảo D.H đừng có dẹo nữa, nhưng người thầy thì lại uốn éo chọc D.H. Nỗi buồn phải làm lại đề cương của D.H bay đi mất.
Thế đó, qua những gì tôi đã biết về thầy, tôi thấy thầy thật gần gũi và thầy luôn dành rất nhiều tình cảm, công sức cho học trò. Vậy thì tại sao lại có "Hiện tượng sợ thầy Thêm nhỉ"?