[justify]Những điều tôi viết ra đây là cuộc sống của tôi, những điều đắn đo của chính bản thân tôi, không phải sao chép hay tưởng tượng
Tôi là một sinh viên sắp ra trường. TÌm một công việc phù hợp với năng lực, sở thích của mình, lại có một mức lương tương đối ngay từ khi còn trên ghế nhà trường là một điều không dễ. Có lẽ vậy nên tôi luôn thấy mình được may mắn khi có một công việc khá ổn định và theo sở thích, và một phần nào đó tôi phải cảm ơn chị, sếp trực tiếp của tôi hiện giờ.
Chị là người Hà Nội,quản lý khu vực miền Nam. Chị thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát, nói chung là giỏi. Để giúp chị và tôi thuận tiện trong công việc cũng như nhanh chóng ổn định cuộc sống tại Sài Gòn cho chị, chúng tôi dọn về ở chung trong một căn phòng nhỏ.
Hai tháng trôi qua, chúng tôi xem nhau như chị em gái, tôi tâm sự với chị nhiều điều về cuộc sống của tôi, cũng như chị có thể giải bày những ưu tư của chị với tôi một cách rất tự nhiên.
Chị có một cô nhóc 5 tuổi, nhưng hai vợ chồng chị sống không hạnh phúc. Hai anh chị chia tay nhau khi cháu còn đỏ hỏn, một tay chị nuôi nấng cháu lớn lên, cố gắng bù đắp cho cháu cả tình yêu thương của người cha không có bên cạnh. Nhưng cuộc sống của chị và cháu không như ý muốn, chị phải đi hơn 1800 km đường dài để có thể kiếm tiền nuôi cháu. Ban đầu, khi nghe chị kể, tôi luôn nghĩ chị là một người lạnh lùng, với một công việc trước đây khá ổn định chị lại không cần và đi xa đến chừng ấy chặng đường để theo đuổi đam mê của mình, chấp nhận xa con, xa gia đình.
Chia tay chồng, chị có những mối quan hệ ngoài lề. Tôi luôn không suy nghĩ quá nhiều về những mối quan hệ này của chị, có lẽ một phần do tính cách thoáng của chị khi sinh hoạt khá nhiều với người nước ngoài trong công viêc và cuộc sống.
Mọi thứ có lẽ sẽ rất êm đẹp nếu như không có một đêm, những hành động của chị với tôi đi quá xa việc hai chị em ôm nhau ngủ như bình thường. Đêm ấy tôi giả vờ như ngủ say, nhưng vẫn cố gắng hết sức để chống cự lại những hành động này của chị, và tôi thực sự hoảng hốt. Sáng hôm sau, khi thức dậy, hai chị em vẫn cười nói như mọi khi. Nhưng tôi thì không thể bỏ qua những ám ảnh của đêm hôm trước, còn chị vẫn xem mọi thứ rất bình thường.
Tôi gắn kết tất cả mọi vấn đề lại để suy luận xem đó có phải những hành động của chị trong khi ngủ mơ hay không: chị có những mối quan hệ trên bạn bè với nhiều người con trai, có chồng,có một đứa con gái. Nhưng ngược lại, chị và anh chia tay khi anh có một người khác, điều đó có thể là do chị hay đi nhiều (như chị kể với tôi) hoặc cũng có thể... sinh hoạt giữa anh và chị không như bình thường (đây không phải là điều ai cũng có thể giãi bày), bởi anh chị cưới nhau chỉ vì có cháu trước đó. Và thêm một điều nữa, theo những gì tôi đọc được về giới đồng tính thì những less hay gay đều có thể có mối quan hệ với người khác giới.
Những hành động của chị vẫn có đêm lặp lại với tôi như thế. Có đêm, khi mọi thứ lặp lại một cách thái quá, tôi đã nghĩ đến việc sáng hôm sau sẽ nói chuyện với chị rõ ràng về vấn đề này. Đêm ấy, sau khi gặp phải sự phản ứng của tôi, chị không biết làm sao, trong bóng tối đó chị vẫn ôm tôi lặng lẽ. Tôi quá hoảng loạn và không biết làm gì hơn nên vẫn nằm im, quay lưng về phía chị, tìm mọi cách để chị không thể đi xa hơn, nhưng đêm đó tôi thức trắng để nghĩ xem sáng hôm sau sẽ nói gì với chị.
Sáng hôm sau, có một khoảng cách khá lớn giữa chị với tôi, tôi không biết nói gì với chị, còn chị, lặng lẽ làm việc như mọi khi.
Hôm ấy, con gái chị phải vào bệnh viện giải phẫu, tâm trạng chị không được tốt, chị muốn đặt ngay vé máy bay để về với cháu, nhưng điều kiện không cho phép. Nhìn chị ngồi khóc thương con tôi cũng không thể cầm lòng.
Tôi sẽ nói gì với chị đây? Tôi sẽ dọn ra ở riêng chăng? Chị sẽ nghĩ sao? Sài Gòn rộng lớn, chỉ có một mình chị, rồi chị sẽ ra sao với những mặc cảm tự ti nếu như tôi hỏi thẳng chị vấn đề này? Chị lại đang chịu những áp lực tâm lý từ phía gia đình và con cái...
Tôi hiểu đây là một vấn đề khó có thể nói ra với mọi người, hơn nữa chị có một gia đình, cha mẹ già và con nhỏ, họ có thể chịu những điều đó hay không? Có thể khi tôi biết vấn đề này là sự thực tôi có thể dọn đi ngay tức khác. Nhưng tôi hiểu mình không nên hành động như thế. Tôi có những người bạn đồng tính, tôi hiểu tâm tư của họ, tôi hiểu những mặc cảm của họ, tôi cũng hiểu họ cần được yêu thương hơn là xa lánh. Hơn nữa, ngoài những gì chị khiến tôi sợ ra, chị và tôi vẫn rất yêu thương nhau, tôi vẫn thương chị như chị gái mình với những tình cảm rất thật với gia đình và hơn hết là một người mẹ theo đúng nghĩa của từ này.
Nhưng tôi chưa đủ can đảm để gạt hết những nỗi lo sợ của mình vào mỗi đêm, tôi sẽ ra sao nếu bạn trai mình biết mình sống một cuộc sống như không có gì với một người đồng tính, tôi chưa nói điều này với anh, nhưng anh có chấp nhận điều này hay không?
Tôi cũng không đủ cả can đảm để nói chuyện với chị về vấn đề này, tôi biết khi nói chuyện, nếu tôi còn ở lại, ít nhất giữa chúng tôi phải có những thỏa thuận riêng cho cuộc sống của hai người. Nhưng có tránh khỏi việc chúng tôi mất đi cái tự nhiên trong cuộc sống của hai chị em, điều mà giúp chúng tôi gần nhau hơn trong những ngày vừa qua, khi sống cuộc sống như thế có hay không?
Kể câu chuyện ra đây để mong các bạn cho tôi một lời khuyên, để tôi có thể vượt qua được vấn đề này... Cảm ơn các bạn![/justify]