[justify]Nếu sự nhàm chán và quen thuộc của Đà lạt đang làm tôi thất vọng thì vẫn có hai thứ có thể xui khiến tôi trở về xứ sở khói sương ấy như một kẻ bị trời đày: khí hậu và cà phê.
Sao không tự thiết kế một tour bụi như một kẻ "la cà" chuyên nghiệp?!
Thời gian tour có thể chỉ cần đến 2 ngày 2 đêm cuối tuần. Tôi quảy balô nhảy lên xe Thành Buởi hoặc Đà lạt Toserco vào chiều thứ 6, sau giờ làm. Và yên tâm, đánh một giấc trên xe thì phố sương mù đã hiện ra trước mặt. Sương mù và đèn vàng. Cái cảm giác vác ba-lô cóc bước đi xo ro trong đêm sương đèn vàng tịch lặng kia tạo một xúc cảm lạ của kẻ lữ hành đơn độc tìm về phố xưa.
Không khí Đà lạt dễ làm người ta uể oải và... sến bởi sống quá nhiều cho những thứ "feeling".
Thôi, nên trị bệnh sến bằng một li cà phê đầu ngày. Tôi chọn cà phê Tùng để chào buổi sáng. Cà phê Tùng ở khu Hòa Bình, là một box nhỏ, có mặt và có tiếng tại Đà lạt từ trước 1975, là nơi ghé chân của nhiều người danh tiếng: Trịnh Công Sơn, Phạm Công Thiện, Bùi Giáng... Sau này trong thời khách hàng là thượng đế thì Tùng hơi có xu hướng tạp nhạp. Nhưng chọn cho mình một góc, gần cửa kính để nhìn ra đường phố buổi sáng se lạnh, thấy từng dáng người về qua. Nhạc đặc sản ở cà phê Tùng là Trịnh Công Sơn, nhạc Pháp thập niên 60 - 70 thế kỷ trước.
Thực ra, Đà lạt là xứ sở cà phê với những thương hiệu vang bóng một thời như: Văn, Kim Sáng, Shanghai... Nhưng sau giải phóng, phố cà phê kéo dài suốt con dốc Nguyễn Chí Thanh, trước khách sạn Ngọc Lan. Những Việt Hưng, Nghệ Sĩ, Nam Giao... đẹp một cách sang trọng và là nơi khách du lịch thường xuyên lui tới. Đặc biệt, tại quán Nghệ Sĩ hằng đêm cuối tuần thường thắp nến và có dạo piano. Nếu bạn là người nơi xa đến, có thể yêu cầu chủ quán chơi đàn vào bất cứ lúc nào để gom thêm cho bộ nhớ về cà phê phố núi thêm sinh động.
Cà phê Đà lạt cũng có nhiều quán độc và có xu thế "lập dị" ví dụ như Cung Tơ Chiều với người đàn bà tên Giang có giọng ca nổi loạn với những tình khúc Trịnh Công Sơn. Nhưng nếu bạn có nhu cầu gặp bạn bè, đi nhóm thì không nên vào đây. Cô chủ quán kỳ quặc này sẽ không tiếc lời... tiễn khách! Trong khi đó, cà phê Nhà trăm mái của ông kiến trúc sư "quái kiệt" Lữ Trúc Phương thì chẳng có gì đặc biệt ngoài chuyện bạn phải cầm ly cà phê và chui vào đường hầm sâu nhập nhòe đèn đóm của một công trình kiến trúc xuyên lòng đất mà gã "quái kiệt" này dày công và thầm lặng xây dựng.
Nếu bạn là người thích sự sôi động và muốn hình dung về một Đà lạt khác, nên đi tìm những quán lạ. Mỗi chuyến đi Đà lạt, tôi đều khám phá một góc quán lạ. Ví dụ cà phê Nuit trên đường Trương Công Định với phong cách jazz, hard- rock khá lạ lùng. Từ một view trên cao, bạn có thể nghe jazz và nhìn phố khuya đèn vàng, con dốc quanh có mặt đầu tiên tại Đà lạt để thấy những bóng người tất tả trôi. Hay bạn có thể vào khu Ngã 5 Đại Học và uống cà phê cóc. Những ly cà phê với giá sinh viên nhưng chất lượng phục vụ thì không kém quán hạng sang Sài gòn. Có thể giới thiệu vài cái tên: Đời xưa, Trung nguyên, Diều no gió, Đồi xanh...
Và buổi tối cuối cùng tạm xa Đà lạt sau những ngày lê la quán xá, tôi chọn cà phê Thủy Tạ hoặc Thanh Thủy với hướng nhìn ra mặt hồ Xuân Hương. Nếu Thủy Tạ có nét sang trọng của quán thời salon thì Thanh Thủy lại sang theo hướng hiện đại. Dù sao, cả hai cũng đều chỉ một mặt hồ Xuân Hương, bên này hoặc bên kia để thả tầm nhìn. Nếu bạn là người mê hương vị cà phê, nên chọn Thủy Tạ. Dù biết, đến Đà Lạt để uống cà phê thì yếu tố cà phê ngon không phải là tất cả mà còn đòi hỏi không gian, không khí...
Tôi đã trải qua 2 ngày trời la cà với cà phê Đà Lạt. Và yên tâm vác balô quay về Sài gòn, hẹn một dịp khác sẽ đủ thời gian để ngồi ngắm cà phê Đà lạt tí tách rơi và ngắm phố người đi qua sương mù...
Những quán cà phê Đà Lạt là một nét văn hóa riêng của thành phố này. Đây cũng là nơi giúp người ta lưu giữ ký ức của tâm hồn.[/justify]