Mình đọc được ghi nhận sau, khá hay và cũng khá shock về văn hóa kinh doanh của người Việt mình. Chia sẻ và mong các bạn cho ý kiến thêm.
(
http://www.vietnamnet.vn/kinhte/toancan ... 07/176523/)
“Nếu văn hóa là nền tảng tinh thần đảm bảo sự phát triển bền vững của xã hội, thì văn hóa kinh doanh chính là nền tảng tinh thần, là linh hồn cho hoạt động kinh doanh của một quốc gia.
Văn hoá kinh doanh (VHKD) của mỗi dân tộc được hình thành ngay từ khi xuất hiện hoạt động kinh doanh trong đời sống xã hội của dân tộc đó, dù con người có ý thức được hay không. VHKD Việt Nam cũng được hình thành từ rất lâu đời và cùng phát triển theo đà phát triển của xã hội và kinh doanh.
Ngay từ hồi đầu thế kỷ XX, khi phân tích nguyên nhân không phát triển của thương mại nói riêng và của kinh tế Việt Nam nói chung, người thầy lỗi lạc trong giới doanh thương Việt Nam Lương Văn Can đã đưa ra 10 nguyên nhân, trong đó nguyên nhân đứng hàng thứ ba là do người mình “không có tín thực”, tức là làm ăn không biết giữ chữ tín. Nhận định của Lương Văn Can thời bấy giờ, không phải là không có cơ sở.
Tham luận của Thạc sĩ Nguyễn Hoàng Ánh (trường Đại học Ngoại thương) tại Hội thảo quốc tế Việt Nam học lần II nhận xét: Xuất thân từ nền kinh tế tiểu nông, lại thường xuyên phải đương đầu với những hoàn cảnh tự nhiên và xã hội nhiều bất trắc, con người Việt Nam thường có tầm nhìn thấp, ngắn hạn, hay thay đổi và muốn đi đường tắt, thay vì kiên nhẫn chờ đợi kết quả lâu dài.
Đến ngày nay, nhiều nhà nghiên cứu nước ngoài cũng đưa ra những nhận xét tương đồng với người xưa: bối cảnh và môi trường kinh tế Việt Nam thuộc loại “low trust society” (xã hội thiếu chữ tín).
Trong bối cảnh kinh tế thị trường, khi các mối quan hệ được mở rộng, điểm yếu này càng có nguy cơ bộc lộ rõ ràng. Điều này thể hiện ở tầm vĩ mô là việc các chính sách của Chính phủ thường hay thay đổi, và khi thay đổi lại không cần tính đến quyền lợi của những người có liên quan. Đây là một khiếm khuyết quan trọng, làm môi trường kinh doanh Việt Nam kém tính hấp dẫn với nhiều nhà đầu tư nước ngoài.
Còn ở tầm vi mô, theo nhiều nhà kinh doanh nước ngoài, các nhà kinh doanh Việt Nam không coi trọng chữ tín, hay viện dẫn các lý do khách quan để khước từ việc thực hiện cam kết. Điều này thường gây nhiều phiền toái trong quan hệ với các đối tác nước ngoài. Nhưng nghiêm trọng hơn cả là nhiều người không coi đây là khiếm khuyết cần sửa chữa, mà lại coi đó là đường lối khôn ngoan của mình, và chê bai đối tác là thiếu thông cảm, không uyển chuyển.
Thạc sĩ Nguyễn Hoàng Ánh cho rằng chừng nào các nhà quản lý và doanh nhân VN còn chưa nhận ra tầm quan trọng của chữ tín trong mọi mối quan hệ, thì chúng ta còn khó lấy được niềm tin của đối tác. Và điều này, về lâu dài, sẽ ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của VN trên thương trường thế giới.
Trong tiến trình hội nhập kinh tế quốc tế, những hạn chế mang tính tiêu cực trong văn hóa kinh doanh như trên cần phải được chủ động loại bỏ, tạo nền tảng cho sự phát triển bền vững của nền kinh tế VN trong thế kỷ XXI.”
Mình cũng đã đọc một tài liệu nói về 10 lời khuyên của Lương Văn Can dành cho doanh nhân. Trong đó, Lương Văn Can cho rằng Doanh nhân kinh doanh sẽ không thành công khi:
1. Chưa tạo ra sản phẩm/dịch vụ cho riêng mình
2. Kinh doanh không có thương hội
3. Không có kiên tâm, kiên định
4. Không có nghị lực
5. Không có kiến thức kinh doanh
6. Giao tiếp kém
7. Không trung thực
8. Không yêu nghề
9. Không tiết kiệm
10. Không coi trọng nội thương
Tài liệu trên địa chỉ này
(
http://72.14.235.104/search?q=cache:qqD ... cd=2&gl=vn)
cho biết thêm: Cụ Lương Văn can (1854- 1027) - Thục trưởng của Trường Đông Kinh Nghĩa Thục đã viết nhiều sách, trong đó có quyển Kim cổ cách ngôn, về vấn đề kinh doanh, cụ viết: “Bí quyết thành công đối với nhà kinh doanh là ở sự trung thực. Nghĩa là nguồn thu về phải theo lẽ tự nhiên, đừng bao giờ vì lợi mà làm điều xằng bậy hoặc phiêu lưu mạo hiểm. Giả dụ như người ta tích trữ gạo, vải mà lại mong mất mùa lúa, mùa bông thì đó là cái tâm địa ích kỷ, độc ác. Lại có người kinh doanh chuyên mua thừa, bán thiếu. Bán hàng giả để đánh tráo hàng thật, cũng bởi lòng tham khôn cùng đấy thôi. Xét kỹ ra, người ta giàu nghèo là ở tâm đức, ở lòng ngay thẳng, khoan hậu với người, đây cũng là phép thuật kinh doanh đấy thôi. Kìa xem những người bụng dạ khắc bạc, trong kinh doanh chỉ chăm chắm lợi mình, hại người, nguồn lợi trước mắt thu về nhiều đấy, vậy mà tương lai con cháu mạt vận. Cũng là bởi đạo trời ban phúc cho người thiện, trừng phạt kẻ gian tà. Vậy nên nhà kinh doanh phải lấy điều đó mà xem xét mình”.
Từ những ý kiến trên, mình nghĩ, nghĩa và lợi sẽ được dung hòa khi người kinh doanh giữ được sự trung thực, giữ được chữ tín. Và đây cũng là cơ sở cho sự lớn mạnh bền vững của doanh nghiệp.
Cũng như xã hội nói chung, doanh nhân cũng có đẳng cấp. Đẳng cấp của doanh nhân thể hiện ở chính khả năng dung hòa nghĩa và lợi.
Mình cũng thấy, nếu hiểu rộng ra thì dung hòa giữa nghĩa và lợi cũng chính là dung hòa giữa cái chung và cái riêng,cái cho đi và nhận về, giữa tinh thần và vật chất... và đó chính là văn hóa.