Có lần từng giới thiệu phim “Dòng máu anh hùng” cho một người bạn. Bạn hỏi qua loa vài câu, rồi thôi – “Cám ơn mày, nhưng tao không thích xem phim Việt Nam”.
Không phải là phim Việt nào cũng đều vớ vẩn, và không phải chỉ điện ảnh nước ngòai mới thật làm phim.
Hôm nay xem “Áo lụa Hà Đông”, lần nữa lại rơi nước mắt. Khác với “Dòng máu anh hùng”, “Áo lụa Hà Đông” không dồn dập, không khiến người xem “thắt tim” với những cao trào, không phải là một, hai tình tiết đầy sức ám ảnh. Trong “Áo lụa Hà Đông”, những nỗi đau cứ dàn trải, thấm thía, cứ mênh mông và cũng tím tái cả lòng người xem. Câu chuyện chỉ xoay quanh một gia đình nhỏ, hết sức bình thường trong bối cảnh của đất nước những năm 1950. Nhưng trong đó, ta bắt gặp hết những khốn khó, những bế tắc, những đớn đau. Không một chữ đau, chữ xót, mà người xem như cũng lặng đi, như chính anh Gù xở xoay trong bất lực trước nỗi nhục để con không có một chiếc áo đến trường, để vợ phải đi làm vú cho một “thằng già”, như anh – dại người đi trong nỗi đau mất vợ, mất con, vì chiến tranh, vì thiên tai, vì nghèo, vì khổ…
Xem phim xong phải nhìn lại bản thân. Tôi may mắn quá. Và tôi cũng nhỏ bé quá.
Mỗi năm hai lần về Việt Nam. Trước mỗi lần về tự mua cho mình một cái áo Giordano hoặc Bossini $6, để về mà ăn mặc cho tươm tất, sáng sủa. Còn trong năm đi học, sao cũng được. Có vậy thôi mà cũng lắm lúc thấy tủi thân, ấm ức và giận hòan cảnh không cho phép mình vượt tầm mắt xa hơn cái bảng “discount - $6/pc”, và cũng phải “đúng dịp” về Việt Nam mới được mua. Còn trong phim, một cái áo dài thôi, với hai đứa bé An và Ngô đã là một điều không dám mơ tới. Một cái áo dài thôi, mà người ta phải chịu bao nhục nhã, người ta phải đánh đổi quá nhiều thứ, để có được. Sắc áo trắng, mà sao chan chứa đầy những nước mắt, mồ hôi, tủi hờn, chứa cả máu trong đó nữa.
Có người nói rằng không thể so sánh thời ấy với thời nay. Hòan cảnh đã khác, đời sống đã khác. Ừ có thể có khác. Nhưng nhìn ra ngòai kia, tôi thấy tôi vẫn còn là người may mắn. Tôi ít ra không “ăn ngon mặc đẹp”, nhưng cũng là “ăn no mặc ấm”. Không có những quần áo hợp thời trang, đa nhãn hiệu, giàu chủng lọai, bắt mắt nhìn, nhưng cũng tươm tất, đàng hòang, mà đến trường đến lớp. Còn nhớ nhiều năm trước, Cô giáo môn tiếng Anh ở trường PT kể về anh Lương Việt Quốc – một người Việt rất trẻ, đọat học bổng Fullbright, và liên tục lập nên nhiều thành tích xuất sắc khác tại những trường ĐH của Mỹ nơi anh theo học. Cô kể, khi còn đi học, nhà anh rất nghèo, sống ven kênh Nhiêu Lộc, và anh chỉ có đúng 1 chiếc quần tây đi học. Mỗi ngày đi học về, anh giặt một ống quần, hôm sau giặt ống còn lại, để kịp mặc…
Nghe những câu chuyện ấy, nhìn những con người ấy, rồi xem lại chính mình…
Còn nhiều, rất nhiều những điều khác mà tôi may mắn có được nhưng đối với những con người trong Áo lụa Hà Đông, là một điều gì đó xa xôi, có ước cũng chẳng dám ước đến. Thế mà họ vẫn sống, vẫn yêu thương, vẫn nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối trời. Còn tôi thì nhiều lúc hằn học và xa xót cho bản thân, chỉ vì sự “thua bạn kém bè”, chỉ vì một chút khó khăn mà tôi phải chịu đựng, vì một vài những nỗi đau mà tôi không may đã khắc vào lòng.
Em bé mất vì bom Mỹ. Em chỉ mơ ước một điều: “Tôi ao ước lớn lên sẽ trở thành một người thợ may giỏi, để tặng Mẹ tôi một chiếc áo dài cứơi thật đẹp, thay cho cái áo dài mà Mẹ tôi đã hy sinh nó để chị em tôi được cắp sách đến trường như hôm nay. Tôi chưa bao giờ thấy Mẹ mặc áo dài, nhưng nếu Mẹ mặc tôi biết chắc sẽ đẹp lắm. Tôi sẽ làm mọi thứ để Mẹ có thể tự hào vì con gái của Mẹ”. Em đọc bài văn này của mình, trên nền nhạc của TCS – Xác người nằm trôi sông, phơi trên ruộng đồng. Bên xác người già yếu, có xác còn thanh niên. Xác nào là em tôi, dưới hố hầm này... Bài văn của em còn chưa đọc hết. Ngôi trường bỗng chốc trở thành ngôi mộ lớn của nước mắt và nỗi đau. Trên tấm “áo lụa Hà Đông” mà em tự hào, sung sướng, lẫn hạnh phúc được mặc ấy, là loang lỗ máu. Ước mơ của em, chỉ còn nằm lại trên mảnh giấy tập học trò, một chiều tan thương của chiến tranh, bị gió thốc phần phật. Xót xa, thương cảm, đau đớn, lặng người...
Tôi được sống giữa thời hòa bình, được quyền tự do ước mơ và tự do theo đuổi những ước mơ ấy. Vậy mà tôi nhỏ bé, tôi đời thường, tôi băn khoăn với hiện tại, lo ngại trước tương lai. Tôi không dám mơ những giấc mơ lớn, bởi sợ đường đời vốn khấp khểnh, gập ghềnh. Tôi rụt rè trước sự cân đong giữa lý tưởng và lo toan của cơm áo gạo tiền. Tôi cuốn mình trong những toan tính thiệt hơn, như kẻ hà tiện đếm từng hào keo kiệt. Rồi ngay lúc yên lành trong “chăn êm nệm ấm” của trường ĐH, tôi lại mệt mỏi, lười biếng, lắm lúc...ham chơi, thỉnh thỏang thả đời trôi nổi...
Bộ phim khép lại, đọng trong tôi nhiều cảm xúc. Tôi thương cho đất nước mình trong quá khứ, suy nghĩ cho những vấn đề của hiện tại, và hy vọng về một tương lai với chiếc “áo lụa Hà Đông” vẫn phấp phới tung bay, nhưng không phải giữa nền trời loang lổ dây thép gai, trong bàn tay nhỏ bé của em gái chạy giặc, mà giữa “những con đường Nam Bắc nở hoa”, giữa “những phố phường không xa lạ”. Ngày hôm nay, vẫn còn đó những người dân nước tôi bỏ mình trong thiên tai, bão lũ, trong các công trình xây dựng. Vẫn còn những người vì miếng cơm manh áo mà đứng trước đầu sóng ngọn gió, hay dấn thân vào nơi rừng thiêng nước độc, để rồi ra đi mãi không về, để lại sau lưng những vợ, những con, những Mẹ, đăm đắm nhìn về phía biển, phía rừng, mà mắt khô không còn nước. Người dân nước tôi, trong thời bình này, sẽ không còn đau nỗi đau con mất mẹ, chồng mất vợ, gia đình mất đi người thân yêu. Để làm được điều đó, đòi hỏi những người như tôi, như các bạn của tôi, phải sống có cái lòng hơn, có cái tâm hơn, có chất “lửa” hơn, phải biết nhìn về quá khứ, để đặt bệ phóng trong hiện tại, để tiến vững vàng vào tương lai. Hy vọng sẽ không còn nhiều những bạn trẻ thản nhiên với câu nói “không thích phim Việt Nam”. Hãy trân trọng những sản phẩm làm ra từ quê hương mình nói chung, và những thước phim về đất nước mình nói riêng, bạn ạ. Từ Dòng máu anh hùng, bạn sẽ tự hào bởi dũng khí của người Việt ta đánh giặc, từ Áo lụa Hà Đông bạn sẽ nhìn thấy “nỗi đau đã được chưng cất thành pha lê” của quá khứ mà có động lực cho bản thân mình, từ những chương trình như “Việt Nam – Vẻ đẹp tiềm ẩn”, bạn sẽ thêm yêu thêm quý mỗi tấc đất quê hương với rừng vàng biển bạc...
Khép lại, xin mượn lời một ca khúc của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn thay lời nhắn gửi đến bạn trẻ - “Đã đến lúc nối tấm lòng chung, tuổi thanh niên hãy đi bằng những bước tiền phong!”.
Từ Blog "just-me"