Vương Trí Nhàn và thói hư, tật xấu người Việt

Đây là nơi các thành viên Diễn đàn trao đổi các vấn đề về văn hoá Việt Nam

Vương Trí Nhàn và thói hư, tật xấu người Việt

Gửi bàigửi bởi NhaQue » Chủ nhật 04/11/07 20:07

[center]24 phút trò chuyện với ông Vương Trí Nhàn:
Tri thức hiện đại: Không được tạo “dịch nói xấu người Việt”
[/center]

VieTimes- Người ta thường nói, đoán cái xấu thì dễ, đoán cái tốt mới khó. Do điều kiện lịch sử, đời sống hiện đại của chúng ta đã sinh ra một lớp người lấy chuyện đoán “cái xấu” ra để làm lớp áo tri thức của mình. Thậm chí có những người còn đi xa hơn bằng cách “làm yếu ớt đi, làm nhạt nhòa đi” chính nguồn cội của mình để mưu danh với thiên hạ.

Mấy năm gần đây, trên báo chí xuất hiện mục bàn về “Thói hư, tật xấu của người Việt”, do ông Vương Trí Nhàn thực hiện. Để cho bạn đọc hiểu rõ hơn thực chất của chuyên mục này, phóng viên VieTimes đã trò chuyện cùng với ông Vương Trí Nhàn. Khi phóng viên liên lạc, ông Vương Trí Nhàn rất hồ hởi về những câu hỏi sẽ “phản biện chính xác” những gì ông đã nói. Nhưng tiếc thay, khi cuộc phỏng vấn diễn ra giữa chừng, chính xác là 24 phút, ông Vương Trí Nhàn đã tự ý bỏ về với một câu hỏi rất nghiêm túc và không kém phần nghiêm trọng về văn hóa dân tộc Việt…

[center]Hình ảnh
Nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn[/center]

Phóng viên (PV) : Mục “Thói hư tật xấu” ông đã làm trong thời gian bao lâu?

Ông Vương Trí Nhàn (VTN): Tôi làm được vài năm theo hai giai đoạn. Đầu tiên tôi sưu tầm của người khác vì nếu tôi viết sẽ không ai đăng. Nên tôi lấy ngay những người tiền bối như Phan Bội Châu, Phan Chu Chinh, Huỳnh Thúc Kháng... thì người đọc mới chịu. Ông Vương Trí Nhàn viết thì không ai chịu

PV: Xuất phát từ ý tưởng nào mà ông làm chuyên mục này?

VTN: Trong nghề viết văn tôi hay nhìn ra khuyết điểm của văn chương. Trần Đăng Khoa nói phải “tâm địa xấu xa” mới nhận xét được thói hư tật xấu của người khác như thế. Tôi nói về thói hư tật xấu của người khác để giúp người ta tiến lên.

Sau đó tôi thấy mình phải viết về tật hư thói xấu của dân tộc nói chung. Tôi chọn việc trích dẫn của người khác. Mục của tôi là thói hư tật xấu người Việt dưới con mắt trí thức Việt Nam đầu thế kỷ 20.

PV: Ông thường trích dẫn của ai?

VTN: Nhiều lắm. Ví dụ cụ Phan Bội Châu không chỉ có yêu nước mà đã rất sớm nhận ra thói hư tật xấu của người Việt. Khi sang Nhật, cụ nhờ phu xe đưa đến đâu họ cũng đưa đi, hỏi địa chỉ dẫn tận nơi mà không lấy tiền. Nhưng ở Việt Nam thì không tìm ra một ông phu xe như vậy. Có khi còn ăn cắp, lấy thêm của mình.

PV: Ông có nghĩ đó chỉ là ảnh hưởng nhất thời của xã hội lúc đó, còn tính cách nền tảng của người Việt thì khác?

VTN: Không, tôi thấy việc này lặp lại nhiều lắm. Số lượng người viết về thói hư tật xấu mà chúng ta vẫn mắc phải: giả dối, sống vô trách nhiệm, vụ lợi, chỉ quan tâm đến lợi ích của mình

PV: Trong nhân loại nói chung, dân tộc nào mà chẳng có những thói hư tật xấu ấy?

VTN: Dân tộc mình nhiều lắm chứ! Khi nói đến tham nhũng, vợ tôi vẫn bảo: ”Ôi giời, nước nào chả có tham nhũng”, nhưng mình có ti tỉ cái tham nhũng.

PV: Căn cứ vào đâu ông nói Việt Nam nhiều tham nhũng hơn các nước khác?

VTN: Thì cứ giở báo chí ra là thấy nhan nhản tham nhũng. Các tòa án xử không xuể. Ông Lê Đăng Doanh từng nhận xét chỉ 5% lộ ra bề mặt, còn 95% vẫn trong bóng tối. Việt Nam xếp loại tham nhũng rất cao, đứng đầu thế giới.

PV: Đó là những kẻ đứng ngoài Việt Nam để xếp hạng. Để đánh giá một đất nước, một xã hội thì phải thấu hiểu, phải trải qua chính những vấn nạn mà xã hội ấy gặp phải. Vậy nên không thể nói những bảng đánh giá đó là chính xác, coi như một chân lý để khẳng định?

VTN: Tôi không đồng ý với bạn điều đó. Chúng ta hay nói chỉ ta mới đánh giá được ta. Nhưng chúng ta rất sai. Người nước ngoài thừa sức đánh giá chúng ta. “Chỉ trong chăn mới biết chăn có rận” là sai!

PV: Những người nước ngoài sống trong một thể chế chính trị khác, đời sống văn hóa khác. Tất cả mọi thứ đều khác Việt Nam. Một mặt nào đó, người ta đứng ở thế giới khác thì không thể đánh giá khách quan về một thế giới khác. Ví như một con cá chỉ bơi trong nước thì làm sao biết loài chim bay trên trời như thế nào?

VTN: Bạn đang cường điệu hóa sự khác nhau giữa các dân tộc. Các dân tộc có những giá trị nhân bản nói chung. Ăn cắp thì không thể làm hàng tốt được. Tôi thấy trong bảng thống kê thì Việt Nam xếp hạng hàng đầu. Và tôi tin đó là đúng, còn bạn không tin thì tùy bạn.

PV: Trong tất cả những người mà ông đã lấy tác phẩm của họ để trích dẫn về thói hư tật xấu, ông có cảm thấy có người nào không xứng đáng là một nhà trí thức không?

VTN: Điều quan trọng không phải là đánh giá người ta ở con người mà đánh giá chất lượng lời người ta. Khổng Tử nói: Không vì người mà bỏ lời. Có thể trong đời sống có vấn đề nhưng người ta nói đúng.

PV: Nhưng có một giá trị chung là "Người thơ phong vận như thơ ấy”. Lòng người như thế nào thì sẽ tràn ra ngoài miệng như thế đó.

VTN: Không, đó chỉ là một ý thôi

PV: Ví dụ như lời yêu thì ai cũng nói được nhưng ai nói với ta thì mới là quan trọng chứ!

VTN: Đó là một nhận xét. Ta có lối là ông A nói thiêng còn ông B nói không thiêng. Một người ăn cắp chỉ anh kia là ăn cắp thì anh ta vẫn nói đúng dù anh ta là thằng ăn cắp.

PV: Tôi muốn nói rằng những nguồn trích dẫn chỉ đáng tin khi tác giả của chúng đáng tin thôi.

VTN: Chả ai là không xứng đáng với lời của mình. Lý luận của bạn cũng là sai nốt.

PV: Ông vừa nói có những người không tốt nhưng lời nói của họ tốt đúng không. Nhưng “Y phục" phải "xứng kỳ đức”. Chúng ta ở một vị trí xã hội, tầm văn hóa như thế nào thì mới có quyền phát ngôn ở vị trí xã hội như thế, tầm văn hóa như thế.

VTN: Sự đánh giá một người không có chữ “chết”. Bảo người đó là xấu không có nghĩa tất cả con người họ xấu. Họ vẫn có phần tốt của họ. Có những người rất tốt nhưng vẫn nói ra những phần xấu.

PV: Những trích dẫn của ông hay lấy nguồn từ Nam Phong, Tiểu thuyết thứ Bảy… Ông có tin những tờ báo đó không?

VTN: Sao lại không tin được?

PV: Thời “Nam Phong”, “Tiểu thuyết thứ Bảy”… cũng chỉ là thời kỳ sơ khai của tiếng Việt chứ không phải là cái gì tinh túy, sâu sắc, uyên thâm cả. Nó được ca ngợi vì việc dùng chữ Quốc ngữ bấy giờ là biểu hiện cho tinh thần độc lập của người Việt đối với văn hóa xâm lăng của thực dân Pháp. Ông có nghĩ thế không?

VTN: Đấy là bạn nghĩ, tôi không nghĩ thế. Ông Vũ Ngọc Phan nói với tôi Nam Phong có đóng góp rất lớn cho tiếng Việt.

PV: Thời “Nam Phong”, “Thơ Mới”… sử dụng tiếng Việt chính là thể hiện lòng yêu nước. Xét vào điều kiện lịch sử thời đó thì nó phù hợp. Nhưng nó không chứa toàn thể chân lý của dân tộc trong đó.

VTN: Trong bất cứ chân lý của lịch sử nào cũng chứa chân lý vĩnh viễn.

PV: Sẽ có nhiều người ngạc nhiên vì sao ông lại coi những trích dẫn đó là mẫu mực?

VTN: Tôi không ngạc nhiên. Vì thế, với bạn có thể Nam Phong là không có giá trị nhưng tôi, với tư cách là một nhà nghiên cứu văn học, thì Nam Phong có đóng góp với lịch sử văn học nước nhà.

PV: Nếu như một dân tộc có quá nhiều tật xấu thì nó đã bị đồng hóa, tan biến từ rất lâu chứ không thể có một dân tộc Việt như ngày hôm nay...

VTN: Có rất nhiều cách tồn tại. Có tồn tại lay lắt, khổ sở, phá hoại. Có cách tồn tại cao đẹp.

PV: Theo ông, thế nào là cách tồn tại cao đẹp?

VTN: Ví dụ làm ra nhiều sản phẩm, có nhiều phát minh sáng kiến, con người sống tử tế, yêu thương, giúp đỡ, không vụ lợi… Đó là cách sống tốt đẹp.

PV: Ông không nhìn thấy những điều tốt đẹp đó trong cuộc sống hôm nay?

VTN: Không, quá ít và những cái dở ngày càng tăng lên.

PV: Phải chăng ông đọc nhiều cuốn sách cổ quá mà quên tìm hiểu những hình tượng tốt tương đối nhiều trong cuộc sống hôm nay?

VTN: Những hình tượng ấy không đáng tin tưởng.

PV: Tôi có thể kể cho ông một hình tượng rất đơn giản: Một phụ nữ ở Quảng Ninh 60 tuổi, về hưu, sống một mình. Bà lần lượt nhận những đứa trẻ bị nhiễm HIV về nuôi. Bé này mất đi lại nhận bé khác. Theo thói bình thường thì lẽ ra bà phải nuôi một đứa trẻ lành lặn để làm nơi nương tựa khi tuổi già. Đồng lương phải tiết kiệm để dùng khi ốm đau nhưng bà đã sẵn sàng dùng đồng tiền đó nuôi những đứa trẻ mà biết chắc chắn 1, 2 năm sau chúng sẽ mất. Vậy ông nhận xét tính cách người Việt như thế nào trong hình tượng này?

VTN: Những trường hợp này ngày càng ít đi so với các thói xấu đầy rẫy trong xã hội.

PV: Đời sống thông tin hiện đại có xu hướng cường điệu hóa mặt xấu nhiều hơn những mặt tốt. Đó là một vấn nạn khi mà báo chí chạy theo thị trường một cách quá đà mà quên lý tưởng của mình. Có thể ông đã tiếp cận thông tin tiêu cực của báo chí nhiều quá phải không?

VTN: Tôi đọc báo thì thấy là hôm nay bắt người này, người kia... rất nhiều chuyện. Tôi cho đấy là bức tranh của thực tế. Còn nếu bạn coi đó là do báo chí cường điệu thì tùy bạn. Tôi không bắt bạn phải theo tôi và tôi cũng không việc gì phải theo bạn

PV: Ngoài những cái xấu của người Việt ông đã viết, ông thấy người Việt có những điều tốt gì?

VTN: Nhiều lắm chứ. Ví dụ lòng khát khao sống, làm sao để khá hơn, qua những lúc khốn khó trở thành người tốt giúp đỡ lẫn nhau…

PV: Tại sao ông không làm thêm “thói hay tính tốt” của người Việt?

VTN: Những điều này người ta đã làm rất nhiều? Cả giới báo chí đã làm rồi. Có người nào làm như tôi đâu, chỉ một mình tôi làm (trích dẫn những lời nói về thói hư tật xấu của người Việt).

PV: Những trích dẫn về thói hư tật xấu của người Việt được lấy rải rác trong nhiều bài của Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, hay nhiều tác giả khác... Lẽ thường, một câu bao giờ cũng phải phụ thuộc vào cái tổng thể của toàn bài. Bây giờ cắt một câu ra đứng độc lập, liệu làm như vậy ý nghĩa của văn bản có bị biến đổi ít nhiều?

VTN: Tôi hiểu chính xác và tôi cho rằng đó chính là ý của cụ Phan.

PV: Tại sao ông lại khẳng định như vậy?

VTN: Rõ ràng trong bài các cụ nói rành rành như thế.

PV: Nói đơn giản như thế này: Nếu chúng ta chỉ đứng ở ngoài nhìn vào cửa kính thấy người cha đánh một đứa con thì chúng ta sẽ nghĩ người cha sao độc ác đến vậy. Nhưng nếu theo dõi câu chuyện từ đầu, có thể đứa con rất hỗn láo và người cha đang buộc phải đánh con mình với nỗi đau đớn hiện lên trên nét mặt. Vậy ông nghĩ thế nào khi tách một câu khỏi toàn cảnh văn bản như vậy?

VTN: Tôi chỉ tách một câu của một người còn tôi không đánh giá toàn bộ người đó. Còn nếu ai hỏi tôi là dân tộc Việt Nam còn tính tốt không tôi trả lời còn cái tốt…

PV: Ý chúng tôi muốn hỏi là tách một câu ra khỏi văn bản thì có làm thay đổi nghĩa của nó đi không?

VTN: Không thể không tách. Còn ai muốn đọc toàn bộ văn bản thì xin mời. Không thay đổi gì hết. Đó vẫn là Phan Bội Châu. Tôi vẫn khẳng định thế còn bạn khẳng định khác thì tùy bạn.

PV: Nhiều nhà phê bình Việt Nam đã mắc lỗi khi cắt, xén, lắp ghép các câu, các ý và làm thay đổi văn bản gốc quá nhiều. Việc trích dẫn riêng lẻ như vậy chắc chắn sẽ làm sai lệch ý nghĩa của văn bản.

VTN: Không phải các nhà phê bình có lỗi mà tôi có lỗi. Bạn không thể nói như thế được. Tôi không có lỗi gì trong chuyện này.

PV: Ông có thấy bao giờ “rùng mình” khi làm công việc trích dẫn nhiều thói hư tật xấu của người Việt chưa?

VTN: Càng đọc tôi càng cảm thấy hóa ra những điều mình cảm thấy thì người xưa đã nói rồi. Và trong tất cả những tài liệu cũ có bao nhiêu điều mình chưa biết. Và tôi mong rằng nhiều bạn đọc sẽ biết để sống tốt hơn.

PV: Trong những thói hư tật xấu chung của người Việt mà ông đã trích dẫn, ông cảm thấy bản thân mình có bao nhiêu phần trăm thói hư tật xấu trong đó?

VTN: Tôi có nhưng tôi không trả lời câu hỏi này. Tôi không nói với bạn và bạn không có quyền hỏi tôi như vậy.

PV: Đây là một cuộc phỏng vấn. Và với tư cách là một người con của dân tộc Việt, ông cảm thấy mình có bao nhiêu tính xấu trong đó?

VTN: Tôi có quyền từ chối!

PV: Vậy ông có cho con cái mình đọc những thói hư tật xấu đó để chúng tránh?

VTN: Có chứ. Nhiều người nói với tôi là anh làm sách đi để con cái họ cũng đọc được.

PV: Vậy con cái ông có tránh được không?

VTN: Con cái tránh được hay không lại là chuyện khác. Bệnh không thể chữa ngay lập tức được mà phải có thuốc đúng và có thời gian. Vì bệnh đó là thâm căn cố đế.

PV: Vậy phương thuốc đúng để chữa bệnh thói hư tật xấu của người Việt là gì, thưa ông?

VTN: Trước tiên phải tự nhận thức được mình. Tôi chỉ nêu lên được người xưa đã nói như thế. Còn chúng ta phải nghĩ xem mình có đúng như thế hay không. Nếu xấu thì sửa. Điều này phụ thuộc vào nhận thức của người “uống thuốc”.

PV: Vậy điều gì quan trọng nhất cần làm ngay trong cuộc sống này để người Việt sống tốt hơn?

VTN: Cái lớn nhất là chúng ta phải tự nhận thức chúng ta là người như thế nào. Sau đó chúng ta mới bàn đến chuyện khác. Nhận thức quan trọng nhất vì nhận thức đúng thì mới hành động đúng.

PV: Cụ thể là nhận thức cái gì, thưa ông?

VTN: Nhận thức mình là người thế nào? Mình đang làm gì? Trong thế giới này mình là gì?

PV: Chẳng nhẽ dân tộc Việt đã có hàng nghìn năm lịch sử lại không thể nhận thức được mình?

VTN: Tôi thấy dân dộc Việt chưa nhận thức được mình.

PV: Nếu không nhận thức được mình thì chúng ta sẽ không có những triều đại rực rỡ như Lý, Trần, Lê, sẽ không có những anh hùng hào kiệt, các vị anh quân của các triều đại. Nếu không nhận thức được thì sẽ không có các tác phẩm nghệ thuật kinh điển. Nếu không nhận thức được chúng ta sẽ không có cuộc sống ngày hôm nay. Nếu không nhận thức được thì dân tộc Việt không thể có một nền văn hóa như vậy. Chúng ta cần đưa ra một trường hợp cụ thể. Theo ông, Nguyễn Du có nhận thức được mình không khi viết ra một tác phẩm như Truyện Kiều?

VTN: Tùy bạn, bạn cứ nói những điều này trên mặt báo. Một người như Nguyễn Du nhận thức được không có nghĩa là cả dân tộc nhận thức được.

PV: Ông nói sao? Một thiên tài như Nguyễn Du cũng không biểu hiện cho nhận thức của dân tộc sao?

VTN: Không có nghĩa là như thế. Tôi sẽ không gặp lại bạn nữa. Tôi đi về đây. Tôi không thích kiểu nói chuyện này.


Nhóm phóng viên (VieTimes) thực hiện

Nguồn: vietimes.com.vn, Thứ sáu, 2/11/2007

Tôi thấy đây là một hiện tượng thú vị, rất đáng được các bạn đang học và nghiên cứu văn hoá học quan tâm xem xét nên xin đưa tiếp dưới đây các lời bình về Vương Trí Nhàn và về bài phỏng vấn này để chúng ta cùng phân tích.
Hình đại diện của thành viên
NhaQue
 
Bài viết: 24
Ngày tham gia: Thứ 7 03/11/07 9:06
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: Vương Trí Nhàn và thói hư, tật xấu người Việt

Gửi bàigửi bởi NhaQue » Thứ 2 05/11/07 17:41

PHẢN HỒI CỦA ĐỘC GIẢ VỀ BÀI VIẾT
Nguồn: http://www.vietimes.com.vn/vn/nhietkeva ... index.viet

Thụy Anh - Hà Nội –

Một cách đối thoại thẳng thắn và rất có trách nhiệm. Theo tôi cần có nhiều bài kiểu này cho độc giả. Cám ơn tác giả bài báo.

Trần Can - 23 Nguyễn Chánh TP.Buônmathuột - trancancamera@yahoo.com

Xin cảm ơn phóng viên Sơn Khê đã có bài phỏng vấn rất hay, qua đó mọi người có thể thấy và hiểu ông Vương Trí Nhàn " tầm cỡ " thế nào...Rất may là hơn 80 triệu dân Việt mới có được một người" ưu tú "như ông Nhàn, ...
- -
Theo tôi con người nói chung đều có cái xấu, cái tốt. Nếu môi trường xã hội tốt thì phần tốt được nhân lên và ngược lại. Nhưng cái tạo ra môi trường xã hội lại là chế độ.

Lưu Hậu Thịnh - - bigheaddemon2003@yahoo.com
Một phần nào đó thì "thuốc đắng mới dã tật" nhưng liệu ông Vương Trí Nhàn có cực đoan quá không ? Cám ơn nhóm phóng viên VieTimes và phóng viên Sơn Khê, bài phỏng vấn rất hay.

Nguyễn Minh Quang - -
Vương Trí Nhàn lấy cái "thiểu năng" của một số người làm thước đo cho cả một dân tộc có hàng ngàn năm lịch sử và nền văn hiến huy hoàng thì thật là ấu trĩ. Nếu tiếp tục "tát" vào dân tộc bằng những lời lẽ thiếu suy nghĩ với những biện minh giả dối như ngày hôm nay, thì tương lai sẽ "nã đại bác" vào ông ấy gấp trăm lần. Hãy để lịch sử tự phán xét!

Lê Phong - Hà Nội -
Chưa bao giờ tôi được đọc một bài phỏng vấn thú vị và sắc sảo đến vậy. Cảm ơn phóng viên Vietimes và mong quý báo ngày càng có thêm những bài viết như vậy. Một điều khiến tôi rất lạ là ông Vương Trí Nhàn viết và trả lời rất nhiều trên báo chí. Nhưng tại sao với một vài câu hỏi như vậy, một người vốn sắc sảo như ông phải trả lời rất sắc sảo chứ lại. Vì ông không muốn trả lời…hay vì ông không biết phải trả lời như thế nào?

Hoàng Hải Nhân - Ba Đình, Hà Nội - Nguoicodo@hotmail.com
Tôi rất xúc động khi đọc bài phỏng vấn này. Từ rất lâu tôi đã dị ứng với cái trò cắt câu, cắt chữ, tách dời các ý nhỏ ra khỏi văn bản để phán xét của một số nhà phê bình, trong đó có ông Vương Trí Nhàn. Ông Nhàn kính!Nếu ông cứ đi thu gom những câu bêu xấu dân tộc trong những bản thảo nguyên vẹn như thế thì bao giờ ông cũng chỉ gom được "rác rưởi" thôi. Một văn bản, một tác phẩm luôn có một ý tưởng tổng thể và thống nhất. Ông vặt lông voi ra rồi bảo con vật có vòi này chỉ có lông mà không có xương, có thịt.. Vậy thì thế nào đây.. Ông hãy đừng đoán "voi" theo kiểu các cụ ta ngày xưa đã kể lại, rằng ôm vòi thì biết vòi, ôm chân thì biết chân, tóm đuôi thì biết đuôi... Đừng xem voi như thế

Dieu Huong - Cau Giay Ha noi -
Chau là một hoc sinh nhưng da từng doc mot vài bai trong muc do ong Nhan chủ trì trên báo Thể thao văn hoá. Cho đến giờ chau mới thấy cái tâm mà ông Nhàn bộc bạch. Phải chăng ông Nhàn đang thể hiện cái lý: Nhàn cư vi bất thiện" Cách trích dẫn của mình, hay là một sự hằn học đối với ai chứ đừng đổ vấy lên tinh thần quốc tộc. Ngoại quốc, những người có văn hoá, trong sâu thẳm, người ta sẽ nhìn ông như thế nào hỡi " nhà văn" được đất mẹ sinh thành?

Vịnh Nhân - -
Bài phỏng vấn diễn ra vào đúng thời điểm hội nhập của dân tộc, đúng vấn đề nhưng tiếc rằng chưa đúng người.Đọc nhiều về VTN cũng như nội dung bài phỏng vấn này tôi có cảm giác VTN không phải người Việt, ông ta chối bỏ hầu hết những mặt tích cực của dân tộc, tôi đoán rằng khi ra nước ngoài VTN sẽ chối mình là người Việt mà sẽ khoác một cái áo khác .Có lẽ cần những nhà phê bình có "trình" hơn, khách quan hơn, và trẻ hơn cho những bài phỏng vấn tương tự, cho nhưng phê bình tương tự.

Nguyễn Thành Trung. - - trung7385@yahoo.com
Qua bài viết, lại thêm một thói xấu của con người được thể hiện. Nói cái xấu chung của mọi người thì rất dễ. Nhưng nói cái xấu của chính bản thân thì không được !

Lê Trung - - bigbee_68@yahoo.com
Đúng dân tộc nào cũng có cái xấu và tốt nhưng ông Nhàn nói về cái xấu của người Việt nhiều hơn cái tốt thì không có cơ sở. Theo ông Nhàn chắc chỉ có một mình ông là người tốt thôi, ông là ngưòi quá cực đoan. Tôi có đọc báo Văn Hoá Thể Thao, ban đầu thí có quan tâm đến chuyên mục do ông viết, nhưng sau thì không đọc nữa vì không thấy có ý nghĩa tích cực gì cả, không đại diện cho cả một dân tộc Việt Nam.

Trần trọng Là - Hà nội - ttrongla@gmail.com
Tôi có đọc một bài của VCN từ rất lâu rồi ,nhưng nó không lọt tai nên chẳ quan tâm .Hôm nay đọc bài của nhóm phóng viên Việtnamnet,đây là một bài rất hay ...Mong rằng cần có rất nhiều bài như thế.

Trần Văn Sơn - Thanh Hoá -
Tôi đọc bài phỏng vấn của vietnamnet, tôi nhận thấy rằng bản thân ông VTN cũng chẳng hiểu thế nào là sự thăng hoa của một dân tộc. Trong từng thời kỳ lịch sử Trung, cận đại tôi nhớ bài Cáo Bình Ngô của Nguyễn Trãi có câu" Như nước Đại Việt ta từ trước, Vốn xưng nền Văn hiến đã lâu" thế thì ở đây ông Nhàn hãy cho mọi người bản thân ông giải nghĩa như thế nào về Văn hiến và hình ảnh của Văn hiến lâu đời được thể hiện một nơi như Khuê Văn Các, có lẽ ở sâu thẳm trong ông, ông không tự cho mình là người Việt

Vũ Chung - Đà nẵng - vuchungcotrai@yahoo.com
Xin hoan nghênh bài phỏng vấn .Ông VTN " nói về thói hư tật xấu của người khác đẻ giúp người ta tốt lên".Liệu ông có dạy con bằng cách suốt ngày kể xấu con rồi chửi nó là thằng mất dạy đẻ cho nó thành người tốt không?

Lê Trung Phong - Fuji - Japan - winddhdn@yahoo.com
bài phỏng vấn rất hay! Con người ai cũng có mặt tốt và mặt chưa tốt. Do đó trong một dân tộc ắt sẽ tồn tại những con người chưa tốt hoặc những mặt chưa tốt. Tuy nhiên nếu chúng ta cứ suy xét vào cái xấu mà không nêu gương cái đẹp thì cũng chẳng giúp gì cho sự tiến bộ của xã hội được. Thử hỏi ông VTN không dám trả lời câu hỏi của PV:"Và với tư cách là một người con của dân tộc Việt, ông cảm thấy mình có bao nhiêu tính xấu trong đó?". Ông VTN đã không dám nhìn thẳng vào cái xấu của bản thân thì ông lấy tư cách gì để nói và lên án những điều xấu của cả một dân tộc!

Yên - Hà Nội -
Đề nghị ông Vương Trí Nhàn viết về những mỹ tục người Việt.Chúng ta cần học, giáo dục, làm theo mỹ tục.

Hữu Phúc - Hà Nội - phuochp2001@yahoo.com
Lượm lặt những thói hư, tật xấu của từng cá nhân rồi gán gép cho đó là thói hư tật xấu của một cộng đồng, một dân tộc! Điều đó chắc hẳn là không đúng.Lẽ cố nhiên, trong một cộng đồng bao gồm nhiều cá thể, tất yếu sẽ tồn tại song hành những cách ứng xử khác biệt nhau: tốt hoặc xấu.Tuy nhiên, xét trên một tổng thể thì những thói hư tật xấu nhất thời của một cá thể riêng lẻ là những đặc điểm thuộc về cá tính mà không phải là đặc điểm về tính cáchĐã là cá tính thì khong có cái cá tính nào là chung cả.Do vậy cái tiêu đề thói hưu tật xấu của người Việt thật bất hợp lý xét về mặt ngữ nghĩa.Người ta chỉ nói đến thói hư tật xấu của một người chứ không thể nói đến thói hư tật xấu của một dân tộc.

Đào Duy Hiển - Thái Bình - khoangcachso2006@yahoo.com.vn
Tôi đã đọc vài bài viết của Ông VTN trên chuyên mục thói hư tật xấu của người Việt của báo TTVH, lúc đầu cũng thấy hay hay nhưng sau tôi không đồng ý với cách đặt vấn đề của Ông VTN. Có một câu danh ngôn " đừng nhìn giọt nước mà đánh giá tính long lanh củ đại dương" tôi đồng ý trong xã hội hiện nay có một bộ phận người có những thói hư tật xấu, nhưng không thể lấy đó lmf đại diện cho thói hư tật xáu của người Việt được. Chúng ta đang ngày đêm lao động, học tập, rèn luyện để nâng cao giá trị bản thân để gia đình và xã hội tốt hơn. Có rất nhiều tấm gương người tốt việc tốt mà chỉ người Việt ta mới có.

La Nam Phong - ha noi - chimchaomao11@yahoo.com
ông Nhàn viết cho toàn dân tộc chúng ta thấy được cái xấu của mình còn ông lảng tránh khi người ta hỏi về cái xấu của ông.Xin lỗi cho tôi được nói thẳng: hoà vào cùng dòng chảy của dân tộc, làm những việc mọi người đều làm thì kô phải là tầm thường, và cũng đừng nghĩ là đi ngược lại, làm ngược lại, nói ngược lại thì mình hơn mọi người 1 cái đầu!Xin cám ơn về bài phỏng vấn!!!!!

- Ta Duy Đoàn - doantaduy@yahoo.com.vn
Qua đoạn phỏng vấn trên một lần tính cách của người việt lại thể hiên rõ-rất bực khi có ai đó chỉ trích mình!

tien nguyen - - nguyen_letien@yahoo.com
Tôi thấy những bài của ông Nhàn khá hay.. Nói về cái tốt thì nhiều người đã nói. Nói về cái xấu thì tự ái!Tuy nhiên sự bỏ về của ông lại làm tôi khá thất vọng. Nó lại biểu hiện rằng ông là người Việt với đủ thứ tính xấu của nó!Không chịu nổi những lời nói thẳng và tranh biện. Nổi cáu khi người ta hỏi về tật xấu của chính mình!Nói dễ mà làm khó!

Trần Hải - Tp Hồ Chí Minh - tqhai959@hotmail.com
Xem qua bài trả lời phỏng vấn, tôi có cảm giác nhà phê bình Văn học khá tiếng tăm VCN quên học Văn học sử, quên ràng khi ấy dân ta đang lầm than dưới ách áp bức của Thực dân Phong kiến, các cụ Phan Chu Trinh và Phan Bội Châu đang cố gắng khơi gợi lòng yêu nước, tự hào dân tộc của toàn dân Việt Nam ta, thông qua việc "kể xấu" dân tộc đó, để tập họp họ lại cùng đánh đổ áp bức bóc lột. Không biết ông VCN năm nay bao tuổi rồi mà lẫn thế. Tôi cứ nghĩ ông muốn noi gương người xưa để góp phần hoàn thiện cốt cách dân tộc Việt ta trong thời đại này. Đọc xong bài phỏng vấn thấy mình nhầm to. Chán thật, Trí thức có lúc thành trí ngủ. Đáng tiếc, Đáng tiếc.

Khuất Việt Hùng - Đại học GTVT - kviethung@yahoo.com
Theo tôi thì ông Vương Trí Nhàn cũng là một người Việt, và đương nhiên ông ấy có những giá trị tốt đẹp và cả những tật xấu chung nhất của người Việt. Bên cạnh đó, ông Vương Trí Nhàn có những giá trị tốt đẹp và những tật xấu "made by Vương Trí Nhàn". Tôi tin rằng trong chừng mực nào đó, những bài viết, những nghiên cứu của ông Nhàn cũng đáng để cho chúng ta suy ngẫm. Bên cạnh đó, quan điểm và nhận thức của ông về dân tộc, về con người Việt là của riêng ông. Hy vọng ông Nhàn không cho rằng tất cả nên có cùng quan điểm và nhận thức nhự vậy. Về bài phỏng vấn, tôi đánh giá cao độ chân thực của thông tin. Đồng thời, tôi cũng đánh giá cao cách tiếp cận và cách tranh luận của phóng viên. Tôi mong mỏi những phóng viên sẽ láp dụng cách tiếp cận như vậy với các vị quan chức chính phủ về những quan điểm, những chính sách và đường lối phát triển kinh tế-xã hội và bảo vệ môi trường của quốc gia.

Hoa dia lan - 4 Nguyen Sieu TP HCM - hoadialandalat@yahoo.com.vn
Bài phỏng vấn rất hay và cho thấy một thực tế là trong dân tộc Việt luôn tồn tại một bộ phận luôn tự ti về dân tộc mình. Nhưng cũng may mắn là lực luợng này không nhiều nếu không thì dân tộc Việt này tồn tại một cách oai hùng như vậy? Cảm ơn bài báo nhiều nhiều.

Hoàng Nhân - - tatsdenf@yahoo.com
Cái tốt là cái bao trùm, trường tồn, cái xấu là cái tiểu tiết, nhỏ lẻ đó là lý do tại sao lịch sử nhân loại không ngừng tiến bộ. chỉ ra những thói hư tật xấu không phải là xấu và là để soi sửa, Người Trung Quốc đã làm việc này. Bác Nhàn cũng làm nhưng làm theo cách " đăng rả rích" trên một số báo lâu nay phản tác dụng, đúng là có thể tạo ra " dịch nói xấu". Tôi cũng đã từng tôn trọng bác và không rõ con người thật của Bác, nhưng trong một năm nay tôi thấy những cách làm đó đáng phê phán.cảm ơn Vie Time đã có bày phỏng vấn tốt.

tran ngoc lan - hanoi - tuoitre@yahoo.com
Tôi rất ghét những ai lại đi nói xấu chính dân tộc mình. Riêng câu nói này của Ông VTN đúng là không thể chấp nhận được:"PV: Nếu như một dân tộc có quá nhiều tật xấu thì nó đã bị đồng hóa, tan biến từ rất lâu chứ không thể có một dân tộc Việt như ngày hôm nay...VTN: Có rất nhiều cách tồn tại. Có tồn tại lay lắt, khổ sở, phá hoại. Có cách tồn tại cao đẹp."Không biết ông VTN định nói dân tộc ta hiện đang tồn tại kiểu gì đây?Nếu bạn tự ti về chính mình, dân tộc mình thì bạn sẽ tự làm mình hèn yếu và bạn sẽ được người khác nhìn nhận với con mắt thương hại
- -
Tôi là dân kĩ thuật, không phải là nhà thơ, nhà văn, nhà sử học. Tôi cũng chẳng có thời gian đâu mà tìm đọc, nghiên cứu những cuốn sách về lịch sử, văn hóa dân tộc Việt. Nhưng tôi chỉ biết một điều "sự vật luôn luôn vận động phát triển", cho nên không thể mang những gì được phản ánh từ thời cụ Phan Bội Châu về thời @ này mà nói ra được. Theo tôi, nên delete vấn đề này đi, bởi cứ cho là ông đọc thấu hiểu những gì đi, rồi copy & patse từng đoạn vụn vặn thành một bài hoàn chỉnh nói xấu người Việt cho các reader đọc thì thật là nguy hiểm, mọi thứ sẽ lệch lạc đáng sợ.
Hình đại diện của thành viên
NhaQue
 
Bài viết: 24
Ngày tham gia: Thứ 7 03/11/07 9:06
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: Vương Trí Nhàn và thói hư, tật xấu người Việt

Gửi bàigửi bởi NhaQue » Thứ 2 05/11/07 17:43

Vương Trí Nhàn - thêm một nạn nhân mới của Vietime

blog-oqSfWkw9fpltPjB2peTTlF

Đọc bài báo của Vietime và cả những dòng comment (mà Ban biên tập đã lựa chọn đưa lên) tôi cảm thấy nghẹn ngào xúc động. Không phải xúc động vì kính cẩn tinh thần (yêu) dân tộc mà Vietime đã dấy lên, mà vì xúc động vì tởm cái tinh thần ấy!

Vì sao?

1. Không phải cứ nói ra những cái xấu của người Việt là không yêu nước.

Khen tặng nhau, tự (hân hoan sung) sướng, "chân dép lốp mà lên tàu vũ trụ", "ta đánh thắng hai đế quốc to là Mỹ và Pháp"... là chuyện xưa rồi. NGhĩa là: thời chiến thì khen vống lên, lấy sức mà đánh nhau còn đi một nhẽ. Nay cần nhìn thẳng vào sự thật: dân tộc này có nhiều cái hay, nhưng cũng có những cái dở, thậm chí rất dở. Cứ ra nước ngoài thì rõ, không phải Âu Mỹ đâu, mà ngay cả châu Á... người Việt Nam luôn ứng xử rất yếu, kém, luôn bị chê cười. Thậm chí khinh bỉ. Vì sao? Thì đã rõ: ăn ở luộm thuộm, cư xử thiếu lịch sự, mất vệ sinh chốn công cộng, đi sâu vào đời sống cộng đồng Việt ở nước ngoài cũng thâý đầy vấn đề: Thiếu đoàn kết, nếu không muốn nói là ưa chơi nhau chứ không ưa giúp nhau, làm ăn cò con...

Ở trong nước cũng càng thế. Thời các ông Phan Bội Châu, Phan KHôi... chê là đúng. Thời nay chê, vẫn đúng.
Cứ nhìn đám đông trên đường phố đi, có hay không?
Cứ vào chợ đi, nhìn và nghe đi. Ở thành phố đã thế, về quê còn kinh hơn. Ai bảo dân quê ta chất phác? Hở ra là lừa, là cắn ngay đấy! Dở mặt như dở bàn tay...
Hội nhập rồi, phải học. Một trong những cái học là nghe chê mình. Lối đâu có kiểu chê là dị ứng, là lôi tự hào suông ra đánh lại. Nhất là cái kiểu lôi một đống ra, như đấu tố hồi cải cách ruộng đất!

2. Vấn đề Trích dẫn & Nghiên cứu:

- Trích dẫn là hoạt động đương nhiên và cần thiết của một nhà nghiên cứu khi làm việc. Có những quy định như dẫn nguồn, dẫn tác giả và ông Vương đã làm đúng.
Trong khi đó, Vietime lại vô cùng ấu trĩ khi cứ nhai đi nhai lại, với giọng điệu như ông Vương đã làm gì đó (rất) sai trái!
- Khi người ta nghiên cứu "thói hư tật xấu của người Việt" thì kệ người ta, nếu người ta nghiên cứu nghiêm chỉnh, phản biện là quyền nhưng hãy chỉ nên phản biện trong đề tài nghiên cứu của người ta và đặc biệt là không nên/ không được lồng thái độ đạo đức, thậm chí thái độ chính trị vào khoa học.
Kiểu "lồng" hay nói rõ là quy chụp này được biểu hiện ngay cách đặt tít bài báo:
24 phút trò chuyện với ông Vương Trí Nhàn:
Tri thức hiện đại: Không được tạo “dịch nói xấu người Việt”

Theo thông lệ, với bài phỏng vấn, người ta thường trích một câu của nhân vật trả lời phỏng vấn hoặc cái tít sẽ mang tính bình luận: Một cuộc phỏng vấn kỳ quái/ một kiểu trả lời cợt nhả/... Không ai lại đặt một cái tít như một câu khẩu hiệu như Vietime.

3. Tôi rất không đồng ý với kiểu phỏng vấn như truy bức của báo này.

Hãy đọc đoạn sau:

PV: Trong những thói hư tật xấu chung của người Việt mà ông đã trích dẫn, ông cảm thấy bản thân mình có bao nhiêu phần trăm thói hư tật xấu trong đó?
VTN: Tôi có nhưng tôi không trả lời câu hỏi này. Tôi không nói với bạn và bạn không có quyền hỏi tôi như vậy.
PV: Đây là một cuộc phỏng vấn. Và với tư cách là một người con của dân tộc Việt, ông cảm thấy mình có bao nhiêu tính xấu trong đó?
VTN: Tôi có quyền từ chối!
PV: Vậy ông có cho con cái mình đọc những thói hư tật xấu đó để chúng tránh?
VTN: Có chứ. Nhiều người nói với tôi là anh làm sách đi để con cái họ cũng đọc được.
PV: Vậy con cái ông có tránh được không?

Đây là trò lập lờ đánh lận bởi: Ông Vương Trí Nhàn cũng công nhận ông ta có những (một số) tính xấu của người Việt, như vậy là sòng phẳng rồi, còn cố truy, rồi hỏi về con cái! NHư vậy, nếu một người có lỗi nọ lỗi kia thì mất hết quyền phán xét chăng? Nếu ông Vương Trí Nhàn có con chưa ngoan thì nghĩa là ông ta không được nói, được trích những đoạn về tật xấu của người Việt?
Những người đang làm Vietime có chịu được kiểu chất vấn của chính mình không? Và nếu kiểu chất vấn ấy là được thì phải chăng tất cả Ban biên tập và phóng viên của Vietime "trong như nước suối ban mai giữa rừng" cả?

4. Sắp đặt lực lượng

Điều lạ nữa, là dù bài báo ký tên Nhóm phóng viên (VieTimes) thực hiện, nhưng lạ thay, ở dưới, lại có những bình luận nêu rõ phóng viên Sơn Khê đã thực hiện bài này. Ai thực hiện cũng vậy thôi, nhưng hình như đã lòi đuôi "sắp đặt lực lượng" đánh hôi!

Ô hô! Ai tai! Thượng hưởng!

Sunday November 4, 2007 - 01:18am (ICT)

Nguồn: http://blog.360.yahoo.com/blog-oqSfWkw9 ... lF_j?p=287
Hình đại diện của thành viên
NhaQue
 
Bài viết: 24
Ngày tham gia: Thứ 7 03/11/07 9:06
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: Vương Trí Nhàn và thói hư, tật xấu người Việt

Gửi bàigửi bởi TranHieu » Thứ 4 07/11/07 19:33

Xin dẫn một câu chuyện do ban tôi kể lại. Năm rồi, mấy người bạn tôi đi du lịch Ý - Đức - Pháp (do cty tài trợ, tụi bạn tôi làm cho một văn phòng đại diện cty sữa của Mỹ). Khi đến Ý và Đức đa số người bản xứ không biết đến người Việt Nam mà gọi họ là chiness. Sau mấy ngày lang thang buồn tủi, tụi bạn tôi gặp một người Việt Nam ở sân bay. Người này hỏi: mấy anh ở Việt Nam qua à? Tụi bạn tui mừng quá, vì rất ít gặp người Việt ở đây sau mấy ngày nên vồn vã: Vâng, thế anh cũng ở Việt Nam qua à? Người nọ trả lời: Không, tôi là NGƯỜI ĐẠI SỨ!!!!

:cry:
Đến bây giờ, đã gần 1 năm rồi, mỗi khi nhắc lại chuyện này tôi lại thấy buồn.
Tôi dâng hiến đời tôi cho 3 việc
Trà ngon - Rượu quý - Sex
http://www.thegioinguoilon.info/diendan/
RANDOM_AVATAR
TranHieu
 
Bài viết: 74
Ngày tham gia: Thứ 4 06/06/07 22:06
Đến từ: Cty Viet Thai Son
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: Vương Trí Nhàn và thói hư, tật xấu người Việt

Gửi bàigửi bởi CaoLy » Thứ 7 10/11/07 22:06

[center]Nhà văn Ngô Thảo: Phải nghiêm cẩn khi bàn đến tính cách của cả dân tộc![/center]

vietimes.com.vn
Thứ hai, 5/11/2007, 07:00 GMT+7

Nhà văn Ngô Thảo, người tự khẳng định rằng mình thân với ông Vương Trí Nhàn, sau khi đọc bài "Tri thức hiện đại: Không được tạo dịch nói xấu người Việt" đã chủ động đề nghị VieTimes phỏng vấn chính mình về vấn đề này. VieTimes xin trân trọng giới thiệu những ý kiến của Nhà văn Ngô Thảo. Ông khẳng định: "Người ta nói, anh Vương Trí Nhàn từ một nhà phê bình văn học trở thành một nhà nghiên cứu văn hóa. Tôi rất nghi ngờ tính khoa học những loạt bài đó. Thực ra, phê phán thói hư tật xấu không phải là mới, nhiều dân tộc đã đề cập đến, nhất là những dân tộc đã trưởng thành, người ta tự nhìn lại mình. Nước Anh đã có những cuốn như thế từ lâu rồi. Trung Quốc người ta cũng viết. Nhưng khi nói thói hư tật xấu của người Việt với tất cả niềm tự tin như ông Nhàn làm, tôi rất bất ngờ..."

Phóng viên (PV): Ông có thường xuyên theo dõi mục “Thói hư tật xấu của người Việt” trên một số tờ báo của tác giả Vương Trí Nhàn hay không?

Nhà văn Ngô Thảo (NT): Tôi cũng có đọc qua. Một số bài viết của anh Nhàn trên báo Thể thao – Văn hóa, báo Tiền phong… Nhưng càng đọc, tôi càng thấy ngạc nhiên…

PV: Ông ngạc nhiên vì điều gì?

NT: Người ta nói, anh Vương Trí Nhàn từ một nhà phê bình văn học trở thành một nhà nghiên cứu văn hóa. Tôi rất nghi ngờ tính khoa học những loạt bài đó. Thực ra, phê phán thói hư tật xấu không phải là mới, nhiều dân tộc đã đề cập đến, nhất là những dân tộc đã trưởng thành, người ta tự nhìn lại mình. Nước Anh đã có những cuốn như thế từ lâu rồi. Trung Quốc người ta cũng viết. Nhưng khi nói thói hư tật xấu của người Việt với tất cả niềm tự tin như anh Nhàn làm, tôi rất bất ngờ.

Như thế nào là người Việt? Việt Nam có 54 dân tộc, mỗi dân tộc phát triển khác nhau, tính cách khác nhau. Anh căn cứ vào đâu để nói thói hư tật xấu của người Việt? Người Việt là gì, là người Kinh à, hay tất cả những người trên đất nước Việt Nam? Ngay khái niệm đó tôi đã rất nghi ngờ. Những ai không hiểu, càng đọc càng thấy (đôi khi), ông này rất là uyên bác, nhưng ngờ rằng uyên bác quá nên hóa… khùng. Khi anh Nhàn nói, người Việt Nam bây giờ mới chỉ là công dân loại 2, loại 3 trên thế giới, và anh rất khoái trá khi càng ngày càng phát hiện ra người Việt có rất nhiều thói hư, nhiều thói xấu. Cảm hứng lớn nhất của anh Nhàn là càng ngày càng phát hiện ra người Việt không ra làm sao cả, lúc nào cũng có dẫn chứng… Anh Nhàn không phải là người lần đầu tiên biết tự phê phán dân tộc, vì tất cả những lời dẫn của anh đều dẫn từ các cụ, từ cha ông, từ sách vở… thời trước đấy chứ, nên việc tự phê phán không phải đến thời bây giờ mới có.

Anh Nhàn hơi choáng ngợp, nhớ lại một thời chúng ta tự đề cao ta “anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang”… Nhưng trong hoàn cảnh chiến tranh, hoàn cảnh dân tộc phải có ý chí chống ngoại xâm, phải đưa lên những câu chuyện, những ưu điểm…, đó là việc hoàn toàn hợp lý. Còn bây giờ, trong hoàn cảnh xã hội phát triển bình thường, đúng là rất nhiều thứ đã có sự thay đổi, song, con người được phát triển tự do hơn, tính cách con người cũng được bộc lộ tự nhiên, hồn nhiên hơn… Nhưng phải phân biệt, thói hư tật xấu của người Việt và thói hư tật xấu của loài người.

Trong này, anh Nhàn nhấn mạnh quá nhiều đến thói hư tật xấu của người Việt. Nhưng than ôi, những điều anh càng chứng minh thì càng thấy, không chỉ riêng ở người Việt… Giờ mình cứ hô lên, người Việt tham nhũng, người Việt sinh hoạt không đứng đắn… Hãy xem tổng thống Mỹ, tổng thống Pháp kia kìa…, ông nào cũng bị tố cáo tham nhũng cả, rồi ông này hai, ba bà… Kể cả những nước anh Nhàn coi đó là niềm ao ước của anh ấy, họ là các công dân thượng đẳng. Cho nên, không có một dân tộc nào tự hào rằng mình hơn các dân tộc khác, và cũng không có dân tộc nào nghĩ mình hèn hạ hơn dân tộc khác. Dân tộc nào nghĩ như thế, đó là nguồn gốc từ chủ nghĩa phát xít.

Người có văn hóa hôm nay mà lại tự coi dân tộc mình là công dân loại 2, loại 3 thì thật bất ngờ. Riêng điều này tôi đã cảm thấy, sự uyên bác của anh Nhàn đã đẩy anh thành một người khùng. Bây giờ cứ nói, thói hư tật xấu trong những bài viết của anh Nhàn mà thỉnh thoảng tôi có đọc, bao giờ anh ấy cũng nhắc đến thói hư từ Trung Quốc, từ nước này nước khác, rồi người Việt thế này thế khác…

Bây giờ điều quan trọng nhất, mình đang nhắc đến bản sắc dân tộc - một điều rất dễ nhìn thấy, thế mà chúng ta chẳng biết chỉ ra nó là cái gì, huống gì thói hư tật xấu của loài người? Anh cứ nghĩ rồi dồn hết cả những thói nào nhỏ nhen, nào ích kỷ, nào mánh lới… này kia vào người Việt. Các nước họ nói những điều nghiêm túc này một cách hài hước, anh Nhàn thì ngược lại, nói một cách rất nghiêm túc. Chính điều đó đã khiến anh Nhàn trở thành nhân vật hài hước, chứ không thể thành một nhà nghiên cứu văn hóa. Anh muốn nói, thì anh phải đưa ra những con số thống kê cụ thể. Có như thế mới là nghiên cứu khoa học chứ…

Trong quá khứ, chúng ta đã từng có những ngộ nhận. Thí dụ, khi nói người Việt Nam có truyền thống hiếu học tôn sư trọng đạo. Nói như thế tưởng như là đúng, nhưng thực ra rất là buồn cười. Buồn cười là, thời trước cách mạng, hơn 90% dân số thất học, thì lấy đâu ra là hiếu học. Mà khi không đi học, thì lấy đâu ra hiếu học, lấy đâu ra tôn sư trọng đạo? Coi đó là truyền thống của một dân tộc thì đó là không đúng!

Cũng như hôm nay, có một bộ phận thanh niên đua đòi, ham mê cái này cái kia… Nhưng thực ra, đó là một bộ phận rất nhỏ hiển thị trước mắt anh, trong các đô thị, các thành phố. Anh có biết nước này có bao nhiêu thanh niên, có bao nhiêu người đi học? Số lượng thanh niên trưởng thành đông hơn rất nhiều số lượng ấy. Sự phát triển đất nước nhờ đâu nếu như không nhờ những con người ấy? Đất nước bình yên nhờ đâu, nếu như không có hàng vạn người con ấy đang gồng mình gìn giữ biên cương, hải đảo?

Một đất nước bình ổn như thế này, dù có những điều còn lộn xộn, phải có hàng vạn người không ngủ chứ! Anh không thấy đó là số đông, số tuyệt đối, chỉ thấy một số người nhố nhăng, nông nổi trên mà đã vội quy kết thanh niên Việt Nam thế này thế khác, là một khối tự phát dễ dàng có thể bùng nổ.

Ngay như Hội Nhà văn vừa công bố, có rất nhiều các bậc đã quá tuổi về hưu nhưng vẫn cố bám víu ở lại Hội. Các ông ấy là ai nhỉ? Các ông ấy là những nhà văn hóa đi truyền dạy văn hóa, lúc nào cũng kêu gọi lớp trẻ, kêu gọi vai trò của người trẻ là đảm đương những chức vụ, được học hành hơn… Thế nhưng thay thế chức vụ các vị, các vị không chịu, các vị vẫn cố bám trụ lấy nó. Cái gọi là thói hư tật xấu của người Việt hay thói hư tật xấu của quan chức. Anh phân biệt thế nào là thói hư của người Việt, hay là thói hư của quan chức?


PV: Tác giả cho rằng thói hư tật xấu đó là của người Việt nói chung, chứ không phải là của một bộ phận người cá biệt trong xã hội?

NT: Cái này thực ra, anh thêm chữ “người Việt” vào, nó gây ra phản cảm. Bởi vì, riêng những điều này không phải chỉ của người Việt. Thứ hai, điều quan trọng nhất, thói hư tật xấu bao giờ nó cũng có hoàn cảnh. Trong thời kỳ hiện nay, mặc dù một số những chuẩn mực xã hội có sự đảo lộn, nhưng tôi tin rằng, hoàn cảnh quyết định tính cách. Trong hoàn cảnh nào tất cả các mặt xấu không bộc lộ ra? Bây giờ, người ta vẫn ao ước “bao giờ cho đến ngày xưa”. Ngày xưa là gì, là thời kỳ kinh tế chưa phát triển, đất nước đang có chiến tranh. Nhưng những mặt xấu của con người không có cơ hội được bộc lộ, nó bị chìm đi, bị đánh bạt đi, dồn tất cả mặt tốt cho sự nghiệp giải phóng dân tộc, tất cả hậu phương cho tiền tuyến, tiền tuyến sẵn sàng đem lồng ngực ra hứng những viên đạn bay về phía Tổ quốc…

PV: Nhưng tác giả cũng đã trải qua thời kỳ đó…

NT: Đúng. Chính vì điều đó cho nên tôi nghĩ anh Nhàn đã chóng quên những điều ấy. Trong tất cả những lời phê phán thói hư tật xấu của anh Nhàn, anh ấy chỉ mải mê chui vào những cuốn sách này, gỡ từ ông này ông khác ra… Anh ấy hoàn toàn quên, thời của chúng ta là thời dân tộc trưởng thành, mà dân tộc trưởng thành là nhờ chúng ta có ý thức phê phán những thói hư tật xấu, nào chủ nghĩa cá nhân, nào những người không biết quan tâm đến người khác…

Cho nên, anh đừng nghĩ mình thông minh hơn người khác mà lớn tiếng phê phán người khác. Mà cái giọng dạy dỗ của anh Nhàn, có thể khiến một vài người khoái cái giọng phê phán kiểu ấy. Nhưng đó là một sự không thực tiễn. Chúng ta đang cần một hoàn cảnh, và vấn đề là cải tạo hoàn cảnh để những thói hư tật xấu không được bộc lộ, chứ không phải đi truy từ một vài biểu hiện này hay biểu hiện khác rồi quy kết ra… Cho nên, đọc toàn bộ những bài viết của anh Vương Trí Nhàn, đó là cảm giác tuyệt vọng về dân tộc…


PV: Phải chăng nó có mục đích là góp phần xây dựng xã hội?

NT: Xây dựng ở chỗ nào? Xây dựng người ta làm gì? Ông Gorky nói rồi, con người ta thường có nói quá nhiều là con người xấu, mà không biết con người hoàn toàn có thể tốt lên nếu như muốn thế. Bây giờ, người ta có thể bài bác văn học hiện thực XHCN, nhưng đừng quên rằng, nền văn học ấy đã tạo ra một thế hệ, và thế hệ ấy làm được một việc rất quan trọng, là đánh đuổi giặc ngoại xâm, giành lại độc lập ngày nay.

Trong này anh Nhàn nói rất nhiều con người là xấu. Không phải con người Việt Nam xấu, mà vì chúng ta đang thiếu một hành lang pháp luật, thiếu một cách đào tạo, một nền giáo dục… Nó nằm ở chỗ ấy, chứ không phải bản chất con người không thể cải tạo. Hãy nhớ lại, đạo quân Pak Chung Hy sang đánh nước ta nó ác ôn, dã man như thế nào, hình ảnh phát xít Nhật sang cướp nước ta như thế nào… Thế nhưng bây giờ chúng ta gặp lại họ, thấy họ như thế nào? Sự độc ác, dã man không phải bản chất của con người của họ. Chính hoàn cảnh cuộc chiến tranh cướp nước đã tạo nên cái thú tính của họ.

Tôi hơi buồn cười ở chỗ đó. Anh Nhàn là một người thông kim bác cổ. Anh giới thiệu tất cả những sách Trung Quốc, vì anh ấy là người của Nhà xuất bản, và đều hết lời khen ngợi nó, cuốn nào cũng vĩ đại, cuốn nào cũng ghê gớm cả. Tất cả những sách Tàu trong NXB ấy, tôi ngờ rằng cũng ít người đọc. Hãy xem dư luận chính thống coi những nhân vật ấy như thế nào? Chính người Trung Quốc cũng nói, đó là những thứ rơm rác, những thứ tầm thường, rất thị trường…

Anh Nhàn là người ham học hỏi, đọc rất nhiều, nhưng cái kiến thức và cái tư tưởng của anh Nhàn, tôi rất nghi ngờ. Đó là khoảng cách của một người chủ trương phê phán thị trường, nhưng chính mình lại chìm ngập trong thị trường. Những gì vào tay anh Nhàn đều hay hết. Sách vở nước ngoài vào tay anh Nhàn đều hay hết. Nhưng bất cứ cái gì liên quan đến người Việt đều xấu hết. Đó là những cái có thể cảm nhận trong bài viết của anh Nhàn.

Mặc dầu tôi với anh Nhàn quen thân nhau, cùng công tác tại tạp chí Văn nghệ Quân đội hàng chục năm trời. Nhưng riêng cái uyên bác này của anh Nhàn, càng ngày càng thấy buồn cười. Cho nên lý ra mình phải kính trọng hơn lên một tý, nhưng… Anh Nhàn đang dẫn đường cho mọi người, nhưng chính anh cũng không biết mình đang đi về đâu…

PV: Nhưng dường như nó cũng có một hiệu quả gì đó chứ?

NT: Tôi nghi ngờ hiệu quả của nó. Nếu như đọc cho vui, đọc chơi thì được. Còn nếu coi đây là một phương pháp giáo dục cho tuổi trẻ (vì thực ra, suy cho cùng, giáo dục cũng là giáo dục thanh niên thôi, chứ đừng có dạy các cụ 70, 80 tuổi), thanh niên họ coi những điều này buồn cười lắm. Nhưng những người trung tuổi đọc cái đấy thì là vô vị. Còn lớp trẻ đọc ông Nhàn mà muốn họ thấy ở đây là những bài học sâu sắc, tôi ngờ lắm…

Bởi bao giờ một anh nhà văn, một trí thức độc lập thì đều có quyền phát ngôn… Tuy nhiên, người biết anh Nhàn thì khác, người không biết anh Nhàn cũng lại khác. Cho nên, nếu chỉ đọc không thôi thì cũng có thể. Người biết anh Nhàn thì thấy đó là một điều hài hước…

PV: Hài hước ư?

NT: Hài hước nghĩa là giữa con người anh ấy và những điều anh ấy nói.

PV: Tức là giữa ông Vương Trí Nhàn và những điều ông ấy nói có một khoảng trống hài hước?

NT: Vấn đề không phải là tư cách. Nhưng phải biết họ là ai chứ. Muốn đi làm thầy thiên hạ cũng phải biết mình là ai. Nói ngay như trong cái Hội Nhà văn bé tý, có rất nhiều người dù đã quá tuổi về hưu, lẽ ra phải về để nhường chỗ cho lớp trẻ, thế nhưng vẫn cứ tha thiết xin ở lại, bấu víu lấy nó… Chính anh không gương mẫu, thì đi dạy người khác sao được. Nhiều nhà văn Việt Nam mất uy tín ở chỗ đó !

PV: Ông nói sao?

NT: Ờ thì đương nhiên. Ông Nhàn vẫn tha thiết xin ở lại NXB. Vì nếu không ở lại, không ai cho ông ấy giới thiệu sách cả … Nhưng, đem một dân tộc ra mà nói thì dứt khoát không được. Dứt khoát không được. Nhiều thế hệ đã phải trả giá rất đắt để có một đất nước như ngày hôm nay, nên không thể cho phép bất cứ ai đem dân tộc ra sỉ nhục, tự xếp dân tộc là công dân loại hai, loại ba… Nếu như để anh viết những bài báo lằng xằng kiếm tiền thì được. Nhưng đây là công trình khoa học …

PV: Là một trí thức thời đại mới, có bao giờ ông có ý nghĩ, một dịp nào đấy, sẽ phê phán thói hư tật xấu của người Việt hay không?

NT: Tôi không bao giờ nghĩ mình cần phải đi tìm thói hư tật xấu của người Việt. Cái cần làm, đó là tìm một hoàn cảnh để những thói hư, tật xấu không có cơ hội bộc lộ ra, chứ không phải mò mò tìm người này có thói này, người kia có thói kia… Việc tôi quan tâm là hoàn thiện cơ chế, xã hội thay vì truy tìm nguồn gốc của họ, lý lịch của họ như thế nào, con nhà nông hay con nhà bần hàn… Việc rơi vào cái xấu, không tha anh nhà giàu, không tha anh nhà nghèo. Nó cũng không tha anh nông thôn hay anh thành phố…

PV: Một số người cho rằng "sự thật" mà tác giả này nói khiến chúng ta "mất lòng"

NT: Tôi cũng đang nói thật về anh Vương Trí Nhàn, mà đó là người thân của tôi. Nhưng, mất lòng là mất lòng cái gì? Vấn đề là cái lợi ích của việc mất lòng đó đem lại. Tôi ngờ rằng, tất cả những cái này sau này anh Nhàn in thành một cuốn sách, vẫn với cái giọng điệu đó, sẽ có nhiều người phản ứng, mà chắc chắn, lợi ích cho xã hội không chắc đã có! Khái niệm “thói hư tật xấu của người Việt” là một khái niệm hồ đồ. Càng nói nghiêm túc càng hồ đồ…

Nhóm phóng viên VieTimes thực hiện
Nguồn:
http://www.vietimes.com.vn/vn/doithoaiv ... index.viet
RANDOM_AVATAR
CaoLy
 
Bài viết: 18
Ngày tham gia: Thứ 3 05/06/07 20:30
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: Vương Trí Nhàn và thói hư, tật xấu người Việt

Gửi bàigửi bởi NhaQue » Thứ 2 12/11/07 22:11

[center]Cảm tưởng về một bài phỏng vấn
Trịnh Hữu Tuệ
[/center]

Bài phỏng vấn Vương Trí Nhàn do VieTimes thực hiện và đăng tải ngày 02.11.07 là một món quà quý cho các giáo sư ngành báo chí, vì khó có thể tìm thấy một ví dụ đời thực nào minh hoạ được rõ ràng hơn những gì ta không nên làm trong một cuộc phỏng vấn. Nhưng đó, theo tôi, chưa phải là đóng góp lớn nhất của nó cho nhân loại. Tôi cho rằng công ích hàng đầu của bài phỏng vấn này là nó cho ta thấy được rõ sự ngớ ngẩn của một số quan niệm có bề ngoài khá bình thường và vô hại. Ta phải cám ơn đội ngũ phóng viên của VieTimes – mà tôi sẽ gọi tắt là VieTimes – vì họ đã bày tỏ những quan niệm này một cách thản nhiên và kiêu hãnh đến mức sự ngớ ngẩn của chúng hiện ra rõ như một tiếng kèn đồng oai hùng nhưng lệch nhịp giữa một bản giao hưởng. Dưới đây, tôi sẽ trình bày một vài trong số những quan niệm nói trên.

Trong cuộc phỏng vấn, VieTimes hỏi Vương Trí Nhàn tại sao ông không viết về "thói hay tính tốt" của người Việt. Ý của họ rất rõ: người Việt có những cái tốt, tại sao ông cứ phải viết về những cái xấu. Để nghĩ được như thế, rõ ràng họ phải quan niệm rằng nếu X có những cái tốt, thì ta không nên nói về những cái xấu của X. Gọi đây là quan niệm I. Vì mang quan niệm I trong đầu nên Vietimes không hiểu được tại sao Vương Trí Nhàn lại viết về những thói hư tật xấu của người Việt trong khi người Việt có những thói hay tính tốt. Nhưng quan niệm I rất ngớ ngẩn, vì nó cho phép ta lên án đại đa số các hành động phê phán, kể cả việc VieTimes phê phán Vương Trí Nhàn. Cụ thể, ta có thể hỏi tại sao VieTimes không nói về các "thói hay tính tốt" của Vương Trí Nhàn.

VieTimes bảo Vương Trí Nhàn rằng "dân tộc nào mà chẳng có những thói hư tật xấu". Một lần nữa, ý của họ rất rõ: ông cứ chê người Việt, nhưng dân nào mà chả có những cái xấu. Quan niệm làm nền tảng cho ý nghĩ này – quan niệm II – nói rằng ta không nên phê bình cái xấu của X nếu ai cũng có cái xấu. VieTimes tin vào chân lý của quan niệm II, và vì thế, họ không hiểu được tại sao Vương Trí Nhàn lại viết về thói hư tật xấu của người Việt trong khi rõ ràng là dân nào cũng có những thói hư tật xấu cả. Quan niệm II rất ngớ ngẩn, vì nếu nó đúng thì chẳng ai nên phê phán ai hết.

VieTimes nói "nếu như một dân tộc có quá nhiều tật xấu thì nó đã bị đồng hoá, tan biến từ rất lâu chứ không thể có một dân tộc Việt như ngày hôm nay". Vậy, VieTimes quan niệm là nếu X tồn tại thì X phải tốt, hoặc ít nhất là không được quá xấu. Gọi đây là quan niệm III. Vì tin vào quan niệm III nên VieTimes không hiểu được tại sao Vương Trí Nhàn lại bảo dân tộc Việt có nhiều tật xấu khi rõ ràng là nó vẫn đang tồn tại. Quan niệm III rất ngớ ngẩn. Có lẽ VieTimes không biết rằng sự tồn tại và phát triển của các loài, kể cả loài người, đều phụ thuộc phần lớn vào những tính chất khó mà gọi là "tốt" được: tham lam, hung dữ, mưu mô, ích kỷ, v.v. Vấn đề của loài người là làm thế nào để tồn tại được mà vẫn tốt, tức vẫn "tử tế, yêu thương, giúp đỡ, không vụ lợi", theo như lời của Vương Trí Nhàn. Vậy, tốt và tồn tại – khi ta hiểu "tốt" theo nghĩa quan yếu – không phải hai mặt của một đồng xu. Ngoài ra, những câu hỏi hiện lên lù lù trước mắt như liệu "dân tộc Việt như ngày hôm nay" và dân tộc Việt cách đây vài ngàn năm có phải là một không, hay liệu việc chúng ta mặc Âu phục, viết chữ Latinh, và dùng từ vựng 70 phần trăm gốc Hán có phải dấu hiệu của sự đồng hoá không, hình như không mảy may làm VieTimes bận tâm.

Khi Vương Trí Nhàn nói "Việt Nam xếp loại tham nhũng rất cao, đứng đầu thế giới", VieTimes đáp lại rằng "đó là những kẻ đứng ngoài Việt Nam để xếp hạng", và do "những người nước ngoài sống trong một thể chế chính trị khác, đời sống văn hóa khác" nên họ không thể biết được Việt Nam như thế nào, vì "một con cá chỉ bơi trong nước thì làm sao biết loài chim bay trên trời như thế nào". Quan niệm của VieTimes ở đây – quan niệm IV – là nếu không phải X thì đừng có nói gì về X, hay theo nguyên văn của họ thì "người ta đứng ở thế giới khác thì không thể đánh giá khách quan về một thế giới khác." Vậy nên "những kẻ đứng ngoài Việt Nam" tốt nhất là nên yên lặng. Sự ngớ ngẩn của quan niệm này quá rõ. Nếu thế giới bên ngoài không thể biết được Việt Nam, thì Việt Nam cũng không thể biết được thế giới bên ngoài, và vì vậy, Việt Nam cũng không thể biết được liệu thế giới bên ngoài có biết được Việt Nam hay không, và kết quả là chẳng ai nên nói gì hết. Nhưng VieTimes lại không nhất quán trong lập luận của họ. Một mặt, họ nghĩ rằng "người nước ngoài" không thể biết được Việt Nam, nhưng mặt khác, họ lại tin rằng họ, VieTimes, không những biết rõ Việt Nam, mà còn biết rõ rằng người nước ngoài không biết Việt Nam. Ta tự hỏi không hiểu VieTimes đứng bên bờ sông nào? Ngoài ra cũng phải thấy rằng VieTimes dùng từ "khách quan" một cách hết sức kỳ quặc, theo nghĩa là ta chỉ hiểu được X một cách "khách quan" khi ta ở trong X.

Những quan niệm tương tự có thể tìm thấy được ở nhiều đoạn khác trong bài phỏng vấn. Một ví dụ nữa là câu "lòng người như thế nào thì sẽ tràn ra ngoài miệng như thế đó", được VieTimes dùng với hàm ý rõ ràng là Vương Trí Nhàn phải xấu thì ông mới nhìn ra được cái xấu. Tôi xin để bạn đọc tự đánh giá mức độ trẻ con và lố bịch của cái "logic" này. Nói thật, tôi không tin VieTimes thực sự ngớ ngẩn như những gì họ nói. Tôi có cảm giác rằng trong bài phỏng vấn này, hoạt động não bộ của họ bị ảnh hưởng nặng nề vì lúc nào trong tai họ cũng văng vẳng "phải bẻ Vương Trí Nhàn, phải bẻ Vương Trí Nhàn…". Kết quả là nhiều lúc, VieTimes phát ngôn những câu nói của mình một cách tự động, máy móc, theo phương thức hô khẩu hiệu chứ không phải đối thoại. Hãy đọc đoạn văn hùng hồn sau đây của VieTimes, được ca lên để đáp lại nhận xét của Vương Trí Nhàn là "dân tộc Việt chưa nhận thức được mình".

Nếu [dân tộc Việt] không nhận thức được mình thì chúng ta sẽ không có những triều đại rực rỡ như Lý, Trần, Lê, sẽ không có những anh hùng hào kiệt, các vị anh quân của các triều đại. Nếu không nhận thức được thì sẽ không có các tác phẩm nghệ thuật kinh điển. Nếu không nhận thức được chúng ta sẽ không có cuộc sống ngày hôm nay. Nếu không nhận thức được thì dân tộc Việt không thể có một nền văn hoá như vậy.

Những câu trên có tiền giả định rằng chúng ta có những tác phẩm nghệ thuật kinh điển, có một cuộc sống tươi đẹp, có một nền văn hoá đáng tự hào v.v. Nhưng qua những gì Vương Trí Nhàn đã nói và viết, ta thấy rõ rằng ông không chia sẻ những tiền giả định này! Như vậy, việc VieTimes nói những câu trên để đáp lại câu "dân tộc Việt chưa nhận thức được mình" của Vương Trí Nhàn cho thấy họ hoàn toàn không hiểu thế nào là đối thoại. Giả sử A bảo với B rằng C học kém và có điểm thấp, nhưng B lại trả lời rằng nếu C học kém thì điểm của C đã chẳng cao như vậy, thì chúng ta sẽ kết luận rằng B có vấn đề: một là ngẫn, hai là nói mà không nghĩ. Tôi không (muốn) tin rằng các phóng viên VieTimes là những người ngẫn.

VieTimes trực thuộc VietNamNet, một tờ báo mạng mà tôi nghĩ rằng thuộc loại có tầm vóc tại Việt Nam. Tôi hy vọng rằng bài phỏng vấn này là một ngoại lệ đáng tiếc của VieTimes, và cả VieTimes lẫn VietNamNet sẽ có đủ tinh thần hiệp sĩ để xin lỗi Vương Trí Nhàn về cách hành xử mà ai cũng phải thấy là hoàn toàn thiếu chuyên nghiệp của họ đối với ông trong bài phỏng vấn ngày 02.11.07.

Boston, 03.11.07

nguồn: Talawas
Hình đại diện của thành viên
NhaQue
 
Bài viết: 24
Ngày tham gia: Thứ 7 03/11/07 9:06
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: Vương Trí Nhàn và thói hư, tật xấu người Việt

Gửi bàigửi bởi NhaQue » Thứ 5 15/11/07 8:24

Vấn đề "VieTimes, Vương Trí Nhàn và thói hư, tật xấu người Việt" càng lúc càng trở nên thú vị.

Sau 3 ngày tồn tại, bài phỏng vấn Vương Trí Nhàn trên VieTimes ngày 02.11.2007 đã bỗng nhiên được gỡ xuống mà không có một lời giải thích nào.

Đồng thời, ở trên “tuanvietnam.net” (cũng thuộc VietNamNet) xuất hiện bài “Mấy lời trần tình” của Vương Trí Nhàn.

Xét thấy đây là một vấn đề rất có ý nghĩa về nhiều mặt trong việc nghiên cứu văn hoá nước nhà, tôi xin tiếp tục thu thập những bài trao đổi xung quanh sự kiện này đưa về đây để chúng ta cùng suy nghĩ.

NHAQUE



[center]Vương Trí Nhàn: Mấy lời trần tình[/center]

Nguồn: http://www.tuanvietnam.net/vn/thongtind ... index.aspx
07/11/2007 08:34

Vừa qua, một nam phóng viên Vietimes đã đến phỏng vấn tôi mà không xưng danh, trong buổi trò chuyện toàn giọng khiêu khích. Tôi đã dừng cuộc phỏng vấn lại giữa chừng. Vậy mà sau đó, những câu trả lời của tôi lại đã được đưa lên Vietimes với những lời bình luận đầy ác ý.

Tôi đã gửi thư phản đối cách làm của phóng viên Vietimes tới Tổng biên tập VietNamNet, ngày 4-11, ông Tổng Biên tập VietNamNet đã ngỏ lời xin lỗi tôi về cách làm việc của phóng viên.

Qua VietNamNet, một lần nữa tôi muốn trần tình trước dư luận và xin không phải chịu trách nhiệm về những gì nói lúc đang bối rối đó.

Còn về công việc đã làm – những ý kiến trò chuyện, các bài sưu tầm bài viết đã in ở đây đó, tôi muốn nói rõ mấy điều:

1/ Tôi cho rằng trước sau nhất định không thể không đặt vấn đề tự nhận thức dân tôc

Trong quá trình tự nhận thức đó, không thể thiếu việc tìm hiểu thói hư tật xấu.

Khoảng 1968-1972, cùng sống ở gác hai nhà số 4 Lý Nam Đế, tôi được Nguyễn Minh Châu chia sẻ nhiều suy nghĩ khi sáng tác. Tôi còn được ông cho đọc vài đoạn nhật ký nữa . Đây là một trong những đoạn Nguyễn Minh Châu ghi trong sổ tay hồi viết Dấu chân người lính : “Trong cuộc chiến đấu để giành lại đất nước với kẻ thù bên ngoài hai mươi năm nay, ta rèn cho dân tộc ta bao nhiêu đức tính tốt đẹp như lòng dũng cảm, sự xả thân vì sự nghiệp của Tổ quốc.

Nhưng bên cạnh đó, hai mươi năm nay không có thì giờ để nhìn ta một cách thật kỹ lưỡng. Phải chăng bên cạnh những đức tính tốt đẹp thì tính cơ hội, nịnh nọt, tham lam, ích kỷ, phản trắc ,vụ lợi còn được ẩn kín và đã có lúc ngấm ngầm phát triển đến mức gần như lộ liễu? Bây giờ ta phải chiến đấu cho quyền sống của cả dân tộc. Sau này, ta phải chiến đấu cho quyền sống của từng con người, làm sao cho con người ngày một tốt đẹp. Chính cuộc chiến đấu ấy mới lâu dài”.

Tôi đã trích dẫn đoạn nhật ký này trong một bài viết về Nguyễn Minh Châu mang tên Sự dũng cảm rất điềm đạm .( Bài này đã in trong tập Cánh bướm và đóa hướng dương bản in ở NXB Phụ Nữ 2006, tr. 326).

Từ thời điểm đó, tôi đã nung nấu để có dịp là viết về thói hư tật xấu của chúng ta, trong mỗi người chúng ta.
Vì đã có nhiều người nói về những mặt hay mặt tốt của cộng đồng, nên tôi đi sâu hơn kỹ hơn vào phần thói hư tật xấu. Tôi nghĩ rằng trong số hàng ngàn hàng vạn người đã viết về cộng đồng nói chung, có một vài người đi sâu vào chuyên đề “ thói hư tật xấu” là cần thiết. Những giả thiết chúng tôi nêu ra sẽ được các đồng nghiệp khác chia sẻ, đào sâu thêm, hay phản biện, bác bỏ trong các trao đổi thảo luận. Và tất cả các kết quả nghiên cứu – cả mặt tốt lẫn mặt xấu -- , sau khi được kiểm nghiệm và nhất trí, sẽ cùng tác động tới dư luận như một thực thể tổng hợp.

2/ Trong các bài viết vừa qua, tôi chỉ trình bày cái phương diện cụ thể mà tôi đã đi sâu tìm hiểu

Còn trong quá trình nghiên cứu, muốn được khoa học, tôi phải nhìn thói hư tật xấu trong toàn bộ tâm lý ứng xử của người mình nói chung. Trong “ phòng thí nghiệm cá nhân “ là sổ tay ghi chép riêng của tôi, tôi đã làm đúng như vậy.

Những phương diện tốt đẹp của người Việt, bao giờ cũng là tầng ngầm trong suy nghĩ của tôi. Khi trình bày các thói hư tật xấu, tôi đã nói rõ phần nào một sự thật : nhiều khi ở đây có sự chuyển hóa; một thói xấu nào đó ban đầu vốn là một phản ứng cần thiết trước thực tế, chỉ vì bị đẩy lên quá đà và không có điều kiện sửa đổi mà nó thành mặt xấu.

3/ Khi viết, nhất là khi nói, có thể có một số chữ một số cách diễn tả tôi dùng không thích hợp

Có những khi cách nói gây cảm tưởng vơ đũa cả nắm. Ai là người có kinh nghiệm hẳn sẽ tha thứ cho tôi: nhiều khi phải say phải bốc phải nói quá lên một chút, thì mới tìm thấy hào hứng đi tiếp.

Lúc này đây, tôi đã nghĩ lại.Tôi đang đề cập tới những vấn đề nhạy cảm nên không được phép tự nhiên dễ dãi như vậy. Trong khi vẫn đi tới cùng trong suy nghĩ riêng tư, tôi tự nhủ tới đây sẽ thận trọng hơn mỗi khi phát biểu trước công chúng.

4/ Nhìn toàn bộ, chỉ có thể nói là tôi viết về thói hư tật xấu của cộng đồng

Chụp cho tôi cũng như tất cả những ai chia sẻ suy nghĩ của tôi là nói xấu dân tộc là không đúng. Là con dân đất nước này, sao tôi lại có thể đứng ra làm cái việc bỉ ổi đó?

5/Tôi không bao giờ tin rằng mình đã đi tới được những kết quả đúng đắn

Tôi sẵn sàng nghe những ý kiến ngược. Chính vì lý do đó mà khi một nữ phóng viên Vietimes gọi điện cho tôi, nói là muốn phản bác tôi, tôi đã nhận lời. Tôi tưởng qua việc trò chuyện với các bạn trẻ, tôi sẽ được dịp kiểm nghiệm lại nhận thức của mình. Ai ngờ…

Tuy nhiên, cho tới lúc này, tôi vẫn tha thiết mong các đồng nghiệp và bạn đọc tiếp tục trao đổi về các giả thiết mà tôi đã nêu. Một mình tôi thì làm được việc gì ? Cần có sự đóng góp của những người có kinh nghiệm sống nhiều hơn, đọc nhiều sách vở hơn, và có tầm nhìn xa rộng hơn.

Trong cuộc trao đổi này, tôi chỉ đề nghị một điều là chúng ta giữ lấy sự lương thiện của người làm khoa học, vừa làm vừa lắng nghe, không quá tự tin, không chụp mũ cho nhau, không mang vào đó những ân oán cá nhân.

Trong cuộc đời làm nghiên cứu của tôi ( viết văn nói chung cũng là một cách nghiên cứu đời sống ), nhất định là có nhiều lầm lỗi. Nhưng riêng trong việc tìm hiểu thói hư tật xấu, tôi tự thấy mình chỉ có thiện chí. Cái tâm của tôi đã giúp tôi có thêm nghị lực mầy mò tìm kiếm trong một khu vực mới mẻ. Tôi mong những bạn bè và đồng nghiệp cũ, muốn “chiếu cố “ tới cả con người tôi nói chung, để cho một dịp khác.

Trước mắt chúng ta cần tập trung suy nghĩ về những vấn đề thiết thân tới sự nghiệp chung. Những gì mà các thế hệ trước chưa kịp làm, những người đang sống hôm nay phải bảo nhau làm bằng được.

Vương Trí Nhàn
Hình đại diện của thành viên
NhaQue
 
Bài viết: 24
Ngày tham gia: Thứ 7 03/11/07 9:06
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: Vương Trí Nhàn và thói hư, tật xấu người Việt

Gửi bàigửi bởi NhaQue » Thứ 4 21/11/07 19:17

[center]Nguyễn Đình Đăng. Báo chí văn chương[/center]
7.11.2007

.........................................
Trong bài nhận xét ngắn này tôi không có ý định bàn về thái độ ứng xử của nhóm phóng viên VieTimes vì đã có tác giả, chẳng những đã nói về điểm này, mà còn yêu cầu VieTimes phải xin lỗi ông Vương Trí Nhàn vì cung cách phỏng vấn rất bất lịch sự, nếu không nói là xấc xược của nhóm phóng viên VieTimes đối với ông Nhàn. Tôi chia sẻ quan điểm của một người bạn rằng một cuộc phỏng vấn mà lại làm cho người được (bị) phỏng vấn bỏ về giữa chừng là một cuộc phỏng vấn thất bại. Thay vì xin lỗi, VieTimes đã lẳng lặng gỡ bài báo xuống. Vậy thì góp ý thêm về điểm này liệu có khác gì nước đổ đầu vịt? Vì thế, trong bài này, tôi chỉ mạn phép độc giả chỉ ra tính ngụy biện trong các câu hỏi của nhóm phóng viên VieTimes trong bài phỏng vấn ông Vương Trí Nhàn.

*

Lập luận ngụy biện, lừa dối, hay xảo trá đã được phân loại từ thời Aristotle, tức cách đây hơn 2300 năm. Một khi tính xảo trá của lập luận (câu hỏi) được vạch ra, bản thân lập luận (câu hỏi) đó trở nên vô giá trị. Để khỏi mất thì giờ, tôi chỉ tập trung vào những câu hỏi hoặc /và khẳng định mang tính ngụy biện điển hình nhất, mà bỏ qua các câu hỏi nhỏ, vì dễ thấy là chúng cũng không nằm ngoài cách phân loại tương tự.

1. Trong nhân loại nói chung, dân tộc nào mà chẳng có những thói hư tật xấu ấy?

Lập luận này thuộc loại argumentum ad antiquitatem - tức là lý lẽ dựa vào cổ xưa hoặc truyền thống. Đây là một lập luận ngụy biện rất hay được dùng trong tranh cãi. Lý lẽ này khẳng định rằng một chính sách, tính cách, cách hành xử là đúng và chấp nhận được vì từ xưa tới giờ và ở đâu người ta cũng làm như thế. Ví dụ: “Mọi nền văn minh vĩ đại trong lịch sử đều bảo trợ văn hóa và nghệ thuật bằng quỹ của nhà nước.” Nhưng sự thực đó không phải là sự biện minh cho việc tiếp tục một chính sách như vậy. Cái sự thật rằng dân tộc nào cũng có những thói hư tật xấu không phải là sự biện minh cho việc không nên nói về những thói hư tật xấu của dân tộc Việt Nam!

2. Đó là những kẻ đứng ngoài Việt Nam để xếp hạng. Để đánh giá một nước, một xã hội thì phải thấu hiểu, phải trải qua chính những vấn nạn mà xã hội ấy gặp phải. Vậy nên không thể nói những bảng đánh giá đó là chính xác, coi như một chân lý để khẳng định?

3. Những người nước ngoài sống trong một thể chế chính trị khác, đời sống văn hóa khác. Tất cả mọi thứ đều khác Việt Nam. Một mặt nào đó, người ta đứng ở thế giới khác thì không thể đánh giá khách quan về một thế giới khác. Ví dụ một con cá chỉ bơi ở trong nước thì làm sao biết loài chim bay trên trời như thế nào?


Hai câu hỏi này thuộc loại argumentum ad ignorantiam (viện dẫn sự không hiểu biết). Ngụy biện loại này khẳng định rằng một điều trở nên nghiễm nhiên đúng vì nó chưa bị chứng minh là sai (Nếu cứ tạm xem như bảng xếp hạng của những nguồn bên ngoài Việt Nam là không đáng tin cậy). Việc thất bại trong chứng minh rằng một cái gì đó là sai không đồng nghĩa với việc chứng minh được nó là đúng. Đó là chưa nói đến những giá trị chung của nhân loại (chứ không phải giữa các loài khác nhau như cá, chim, hay cóc nhái, sâu bọ). Ví dụ ăn cắp ở xã hội nào và trong hoàn cảnh nào cũng là xấu! Không xã hội nào đánh giá việc nói một đằng làm một nẻo như một đức tính cao quý! Những người biết tự trọng thường coi khinh những kẻ nịnh hót, bợ đỡ.

4. Nhưng có một giá trị chung là “Người thơ phong vận như thơ ấy”. Lòng người như thế nào thì sẽ tràn ra ngoài miệng như thế đó.

5. Lời yêu thì ai cũng nói được nhưng ai nói vói ta thì mới là quan trọng chứ!

6. Tôi muốn nói rằng những nguồn trích dẫn chỉ đáng tin khi tác giả của chúng đáng tin thôi.

7. Ông vừa nói có những người không tốt nhưng lời nói của họ tốt đúng không. Nhưng “Y phục” phải “xứng kỳ đức”. Chúng ta ở một vị trí xã hội, tầm văn hóa như thế nào thì mới có quyền phát ngôn ở vị trí xã hội như thế, tầm văn hóa như thế.


Lập luận trong bốn khẳng định trên đây thuộc loại argumentum ad hominem (lý lẽ hướng vào cá nhân). Lập luận kiểu này xảo trá ở chỗ, thay vì phản bác một ý kiến nào đó, lập luận lại hướng sự công kích vào tính cách và động cơ của người đưa ra ý kiến đó. Bốn khẳng định trên đây là những ví dụ khá điển hình của argumentum ad hominem khi nó tấn công nguồn đưa ra thông tin, tuơng tự như khẳng định: “X là tên lừa đảo vì thế không thể tin được những gì hắn nói.” Sự ngụy biện ở đây là ở chỗ, thay vì chứng minh ý kiến của X là sai, người ta lại đi công kích cá nhân X là tên lừa đảo. Sự thực là, cho dù X là tên lừa đảo, y vẫn có thể nói: “2 x 2 = 4” và khẳng định đó của y vẫn là chân lý.

8. Sẽ có nhiều người ngạc nhiên vì sao ông lại coi những trích dẫn đó là mẫu mực?

Lập luận này thuộc loại argumentum ad numerum (lý lẽ viện dẫn các con số). Tính ngụy biện của lập luận loại này là ở chỗ, thay vì chứng minh điều gì đó là đúng, lập luận lại trích dẫn bao nhiêu người nghĩ rằng nó là đúng. Nhưng cho dù có bao nhiêu người tin rằng một điều gì đó là đúng cũng không có nghĩa điều đó là đúng. Ví dụ: “Ít nhất 70% người Mỹ ủng hộ việc hạn chế nạo thai.” Rất có thể 70% dân Mỹ là sai lắm chứ!

9. Nếu như một dân tộc có quá nhiều tật xấu thì nó đã bị đồng hóa, tan biến từ lâu chứ không thể có một dân tộc Việt như ngày hôm nay…

10. Chẳng nhẽ dân tộc Việt đã có hàng nghìn năm lịch sử lại không thể nhận thức được mình?


Đọc hai khẳng định này tôi lại được dịp tặc lưỡi bái phục Albert Einstein khi ông nhận xét: “Trên đời này chỉ có hai thứ là vô hạn: 1) vũ trụ và 2) sự ngu dốt của con người. Tôi không chắc về cái thứ nhất lắm.” Những khẳng định đã nêu thuộc loại cum hoc ergo propter hoc (cùng với cái đó cho nên tại vì cái đó). Đây là một ngụy biện khá quen thuộc trong đó sự tương quan, xảy ra đồng thời đã bị nhầm với nguyên nhân, tức là cho rằng vì hai sự việc diễn ra đồng thời, nên một trong hai sự việc phải là nguyên nhân của sự việc kia. Ví dụ: “Tổng thống Clinton có một chính sách kinh tế tuyệt vời. Cứ xem kinh tế của nước Mỹ tăng trưởng tốt như thế nào trong nhiệm kỳ của ông ấy thì biết!” Vấn đề ở đây là hai việc có thể cùng diễn ra đồng thời đơn giản chỉ do trùng hợp ngẫu nhiên (chính sách của ông tổng thống có thể chỉ đóng vai trò rất nhỏ trong việc tăng trưởng kinh tế, còn nguyên nhân thực sự lại là sự phát triển của công nghệ) hoặc quan hệ nhân quả giữa chúng xảy ra trễ theo thời gian (chẳng hạn sự phát triển kinh tế kỳ này là nhờ chính sách của ông tổng thống ở nhiệm kỳ trước). Việc một dân tộc không tan biến hay có hàng ngàn năm lịch sử không phải là kết quả của việc dân tộc đó có ít tật xấu. Một dân tộc có thể có rất nhiều tật xấu mà vẫn tồn tại. Ông Bá Dương, tác giả của Người Trung Quốc xấu xí đã vạch ra bao tính xấu của người Trung Hoa trong khi dân tộc Trung Hoa đã có một lịch sử tới 5 ngàn năm, còn dài hơn cả dân tộc Việt.

11. Trong những thói hư tật xấu chung của người Việt mà ông đã trích dẫn, ông cảm thấy mình có bao nhiêu phần trăm thói hư tật xấu trong đó?

12. Đây là một cuộc phỏng vấn. Với tư cách là một người con của dân tộc Việt, ông cảm thấy mình có bao nhiêu tính xấu trong đó?


Đây là ví dụ điển hình kiểu “sách giáo khoa” cho lối ngụy biện Tu quoque (Ông cũng thế). Ngụy biện loại này bao biện cho một khuyết điểm, lỗi lầm trong lập luận của một người bằng cách chỉ ra rằng đối thủ của y cũng mắc khuyết điểm như vậy. Một lỗi lầm, khuyết điểm, hay thói hư tật xấu vẫn cứ là một lỗi lầm, khuyết điểm, hay thói hư tật xấu bất kể bao nhiêu người, kể cả một dân tộc, mắc phải.

13. Theo ông, Nguyễn Du có nhận thức được mình không khi viết ra một tác phẩm như “Truyện Kiều”?

Đây là lập luận thuộc loại argumentum ad verecundiam (lý lẽ dựa vào uy tín). Tính ngụy biện của lập luận loại này xảy ra khi người được trích dẫn không phải là chuyên gia trong lĩnh vực đang được bàn đến, ví dụ một số tác giả thường trích dẫn các quan điểm của Einstein về chính trị như thể Einstein là một triết gia hơn là một nhà vật lý thiên tài. Hơn nữa, đúng như ông Vương Trí Nhàn đã trả lời, việc có một, hai người như Nguyễn Du nhận thức được không có nghĩa là cả dân tộc nhận thức được.

Tiếp theo đó, nhóm phóng viên VieTimes đã chuyển sang ngụy biện kinh điển kiểu “bù nhìn rơm” khi đặt câu hỏi khiến ông Vương Trí Nhàn không thèm trả lời, và bỏ ra về:

14. Ông nói sao? Một thiên tài như Nguyễn Du cũng không biểu hiện cho nhận thức của dân tộc sao?

Ngụy biện kiểu “bù nhìn rơm” là cách đánh lạc hướng sự chú ý, tạo ra một dạng bóp méo (bù nhìn rơm) lý lẽ của đối phương thay cho lý lẽ thực sự mà đối phương đưa ra, và công kích cái lý lẽ bị bóp méo đó. Ngụy biện “bù nhìn rơm” khiến đối phương thiếu tỉnh táo sẽ phải quay sang bảo vệ cái lý lẽ “dở hơi” mà thực ra anh ta không đưa ra. Một dạng khác của ngụy biện đánh lạc hướng có tên là “cá trích đỏ” (red herring). Đây là cách lẩn tránh vấn đề chính (ở đây là thói hư tật xấu của người Việt), đánh lạc hướng sự chú ý sang một đối tượng khác (Nguyễn Du) để dễ quy kết, chụp mũ đối phương dựa trên argumentum verecundiam (lý lẽ dựa vào uy tín) đã nói ở trên và argumentum ad popolum (lý lẽ dựa vào công chúng) – vì công chúng xưa nay vốn đã được (bị) tuyên truyền rằng Nguyễn Du là thiên tài đất Việt. Tính ngụy biện của argumentum ad popolum là ở chỗ nó cố đi chứng minh một điều gì đó là đúng đơn giản là vì công chúng đồng ý với điều đó. Đó là chưa nói đến sự lươn lẹo tức cười giữa hai câu hỏi tiếp nhau 13 và 14 của nhóm phóng viên VieTimes bởi vì “nhận thức được mình” chẳng liên quan gì đến “biểu hiện cho nhận thức của dân tộc cả”. Ông N nhận thức được mình và ông N là người nước V không có nghĩa là ông N biểu hiện cho nhận thức của cả dân tộc V cho dù ông N có là thiên tài đi chăng nữa!

*

Sự khôi hài trong bài phỏng vấn thất bại nói trên là ở chỗ các câu hỏi và khẳng định của nhóm phóng viên VieTimes lại một lần nữa bộc lộ vài thói hư tật xấu – có thể không chỉ của riêng người Việt – thói “đánh hội đồng”, tính “mặc cảm tự ti”, và thái độ “không biết phục thiện”.

....................................................
[Mới hay:]

Báo chí văn chương cũng đáng buồn
Một thằng ọ oẹ, chục thằng nôn
Rằng hay, hết sức xun xoe tán,
Bảo dở, thi nhau xỉa xói dồn.
Mẹ hát con khen đâu phải tốt,
Chồng làm vợ nịnh hẳn là khôn?
.................................................. [1]

Tokyo 6/11/2007

________________________________________
[1]Thơ Nguyễn Đình Nam, trong tập “Tình và Hận của tôi”

Nguồn: 2007 talawas, http:// http://www.talawas.org/talaDB/showFile. ... 02&rb=0506
Hình đại diện của thành viên
NhaQue
 
Bài viết: 24
Ngày tham gia: Thứ 7 03/11/07 9:06
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: Vương Trí Nhàn và thói hư, tật xấu người Việt

Gửi bàigửi bởi MyLinh » Thứ 7 24/11/07 16:29

Tôi có cảm giác hình như thói hư tật xấu của người Việt thể hiện ngay trong cái sự kiện thảo luận về thói hư tật xấu này rồi.

Nghiên cứu cái "sự nghiên cứu" này và bàn thảo về nó có lẽ sẽ rất hữu ĩch cho chúng ta - những người học văn hoá học đấy. Các bạn nghĩ thế nào?
Hình đại diện của thành viên
MyLinh
 
Bài viết: 44
Ngày tham gia: Thứ 5 31/05/07 20:32
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 1 lần

Re: Vương Trí Nhàn và thói hư, tật xấu người Việt

Gửi bàigửi bởi NhaQue » Chủ nhật 09/12/07 22:22

Đây là bài viết của Thuận Thiên (có bút danh khác là Hoàng Hưng), một nhà thơ và nhà báo (phóng viên báo Lao động)

Báo chí không được trở thành công cụ bịt miệng
Thuận Thiên

9.11.2007


Chiều 03/11/2007, sau khi đọc bài phỏng vấn ông Vương Trí Nhàn trên VieTimes, tôi đã viết phản hồi gửi vào phần xin ý kiến độc giả ở phía dưới bài và gửi đi. Theo dõi trong hai ngày 04 và 05/11, tôi không thấy ý kiến của mình được post lên. Sau đó thì thấy bài phỏng vấn bị bóc. Đây là lần thứ hai VietNamNet (VieTimes là của VietNamNet) đã thể hiện sự không sòng phẳng với tôi (lần thứ nhất vào năm 2006, là ý kiến tôi chất vấn ông Nguyễn Hoà về một bài viết trên VietNamNet liên quan đến tôi - với bút danh Hoàng Hưng – sau khi gửi một tháng không được đăng, tôi đã phải nhờ talawas đăng giùm). Nay bài phỏng vấn Vương Trí Nhàn đã bị bóc đi không kèn không trống, không lời xin lỗi (tuy ông Vương Trí Nhàn có nói trên Tuần Việt Nam – cũng của VietNamNet – là ông Tổng biên tập VietNamNet có xin lỗi riêng ông, song theo đúng đạo lý của nghề báo và qui định của chính luật báo chí Việt Nam, lời xin lỗi ấy phải được công khai trên báo mới được ghi nhận).

Việc đã xảy ra trên VieTimes khiến mọi người phải suy nghĩ nghiêm túc về thái độ của báo chí đối với các vấn đề phản biện, tranh luận đang ngày càng chứng tỏ là rất cần thiết cho sự phát triển của đất nước. Thật nguy hiểm khi một tờ báo lớn dùng uy thế của mình để phát động cuộc tấn công một quan điểm còn phải bàn cãi, đó không gì khác là một động tác “bịt miệng”. Người dân đã bị “bịt miệng” bởi nhiều quyền lực lắm rồi, nay báo chí là niềm hy vọng cuối cùng của họ, cũng lại trở thành công cụ “bịt miệng” thì đau đớn quá!

Nhân đây tôi xin công bố nội dung ý kiến của mình đã gửi cho VieTimes ngày 03/11/2007 (Một vài chữ có thể không đúng hẳn với bản đã gửi, vì tôi đang ở xa nhà, không lấy được bản gốc).

“Nội dung trả lời của ông Vương Trí Nhàn có những chỗ không sai cũng như những chỗ chưa ổn, đó là chuyện bình thường. Việc những cái hay của người Việt được ca tụng trong một thời gian rất dài mà những cái dở không được nhắc đến, vì muốn đề cao lòng tự hào dân tộc trong hoàn cảnh chiến tranh cũng là bình thường, nhưng kéo dài mãi đến thời bình, nhất là khi đất nước đang phấn đấu hiện đại hoá, hội nhập quốc tế, cần nhận rõ những cái dở của mình hình thành trong cả nghìn năm trong xã hội tiểu nông lạc hậu, thì không còn là bình thường. Trong tình hình ấy, có một người bỏ công thống kê lại những cái dở của người Việt để mà khắc phục, vươn lên, là bình thường, là rất nên. Tôi chưa thấy có tình trạng “đời sống hiện đại của chúng ta đã sinh ra một lớp người lấy chuyện đoán ‘cái xấu’ ra để làm lớp áo tri thức của mình. Thậm chí có những người còn đi xa hơn bằng cách ‘làm yếu ớt đi, làm nhạt nhòa đi’ chính nguồn cội của mình để mưu danh với thiên hạ” như quý báo đã loan trong chapeau của bài phỏng vấn.

Ngược lại, chính cách thực hiện bài phỏng vấn của quý báo mới rất không bình thường.

Trước nhất, việc đưa cái chapeau nói trên ở đầu bài chứng tỏ quý báo đã có ý đồ, chủ trương “đánh” ông Vương Trí Nhàn ngay từ trước khi phỏng vấn, bài phỏng vấn chỉ còn là để minh hoạ cho ý đồ ấy. Một chủ trương như vậy là đảm bảo chắc chắn cho sự không khách quan của bài phỏng vấn. Nó khiến cho người phỏng vấn có thái độ rất căng, mang tính “truy sát”, giống như hỏi cung phạm nhân vậy.

Quan trọng hơn, hình như quý báo đã “quên” cả quy định của Bộ Văn hoá Thông tin về phỏng vấn:

Quy chế phỏng vấn trên báo chí

(Ban hành kèm theo Quyết định số 26/2002/QĐ-BVHTT ngày 26 tháng 9 năm 2002 của Bộ trưởng Bộ Văn hóa-Thông tin)

3. Sau khi phỏng vấn, trên cơ sở thông tin, tài liệu của người trả lời cung cấp, người phỏng vấn có quyền thể hiện bài viết bằng các thể loại phù hợp. Trường hợp phỏng vấn chỉ nhằm thu thập thông tin, người phỏng vấn có thể viết bài theo yêu cầu của cơ quan báo chí; người phỏng vấn phải thể hiện chính xác, trung thực nội dung trả lời của người được phỏng vấn và chịu trách nhiệm về nội dung bài viết của mình.

Đối với những bài phỏng vấn ghi rõ họ tên, chức danh, địa chỉ người trả lời phỏng vấn, nếu người được phỏng vấn yêu cầu xem lại nội dung trước khi đăng, phát, cơ quan báo chí và người phỏng vấn không được từ chối yêu cầu đó.

Ông Vương Trí Nhàn đã tuyên bố ông không thích kiểu phỏng vấn ấy và bỏ về, vậy quý báo có quyền gì công bố bài phỏng vấn dở dang, trái với ý nguyện người được phỏng vấn?

Xin nói ngay là tôi rất thích kiểu phỏng vấn trực tiếp, ghi âm và phát nguyên si không biên tập, không thay đổi, kiểu này phổ biến trên báo chí các nước phát triển. Tuy nhiên chỉ với điều kiện là người phỏng vấn phải sòng phẳng cho biết trước cách làm như thế, và người được phỏng vấn chấp nhận. Thật tình các nhân vật thuộc mọi giới ở nước ta chưa quen cách làm ấy, nay họ cũng nên tập cho quen.”

Ý kiến phản hồi trên đây của tôi có ghi rõ tên, địa chỉ, email, số điện thoại liên lạc, nhưng cũng bằng thừa, vì ở nước ta, hầu như mọi người có quyền từ cao xuống thấp đều không bao giờ thèm phúc đáp thư từ của người dân.

Nguồn: http://www.talawas.org/talaDB/showFile. ... 20&rb=0506
Hình đại diện của thành viên
NhaQue
 
Bài viết: 24
Ngày tham gia: Thứ 7 03/11/07 9:06
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần


Quay về Văn hóa Việt Nam

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến41 khách