gửi bởi sinan » Thứ 4 26/09/07 9:50
2. Sự thiếu hoà hợp giữa tinh thần cá nhân và tinh thần cộng đồng
Tố chất của dân tộc Việt là nữ tính, thụ động, nó ngại va chạm, ngại tiếp xúc, dễ mặc cảm và thường chỉ thích cuộn tròn trong cái “ao làng”, nơi gắn bó với nó từ ngàn đời. Chính tính nữ về mặt tinh thần đã hình thành nên tính cộng đồng bền vững trong xã hội Việt Nam. Trong huyết mạch của xã hội Việt Nam xưa kia luôn tồn tại mối liên hệ, gắn bó tự nhiên trong cộng đồng gia tộc và cộng đồng ngoài gia tộc, từ gia đình đến các cộng đồng nhỏ như hàng xóm, láng giềng, làng xã, đến các cộng đồng rộng lớn hơn như vùng miền, dân tộc, quốc gia… Mối liên hệ này không chỉ biểu hiện về mặt tình nghĩa mà còn được hình thành trong quan hệ sản xuất với sự ra đời của các làng nghề truyền thống và các vùng miền chuyên nuôi trồng các đặc sản nổi tiếng. Chính kiểu cấu trúc xã hội truyền thống này đã tạo ra một mỹ tục về tình yêu gia đình, quê hương, đất nước để khi nước nhà lâm sự, nó kết thành làn sóng mạnh mẽ “quét sạch lũ bán nước và cướp nước”. Giang sơn xã tắc Việt Nam vững bền đến tận bây giờ là vì bất cứ nơi đâu trên đất nước chúng ta cũng là một luỹ thành vững chắc.
Ngày nay, đất nước chúng ta đang trên công cuộc đổi mới, phát triển, hoà nhập quốc tế, cơ hội nhiều và thách thức cũng không ít. Song có một thực tế cần phải nhìn nhận, dân tộc chúng ta thường bị trói buộc bởi chủ nghĩa bảo thủ trơ ỳ, thiếu sự trải nghiệm và dễ bị khớp trước những biến đổi của thời thế. Điều quan trọng là chúng ta cần phải vứt bỏ tâm lý e ngại của một cô gái sau lễ vu quy vẫn chưa chịu về nhà chồng. Khi đã bước vào ngôi nhà chung thế giới, chúng ta sẽ phải phá vỡ những mối liên kết cộng đồng xưa cũ để tạo ra những mối liên hệ mới, những cộng đồng mới vừa có sự cạnh tranh, vừa có sự liên đới để cùng phát triển. Lẽ dĩ nhiên, để làm được điều này chúng ta cần phải có sự đồng thuận, thống nhất, “một người vì mọi người” và mọi người vì quốc gia, dân tộc.
Tuy nhiên, chủ nghĩa cá nhân vị kỉ đang là một hiểm hoạ ngăn trở con đường phát triển của chúng ta. Việt Nam là một đất nước, một dân tộc (với hơn 80 triệu người) chứ không phải là một con người riêng lẻ, một cá nhân duy nhất. Tôi nhớ có một bài viết đã dẫn một câu chuyện như sau: “Nếu thả 3 người Nhật xuống một cái hố sâu, họ sẽ tìm cách để đưa nhau lên, còn nếu thả 3 người Việt Nam xuống cái hố đó, họ sẽ níu kéo nhau, làm cho không ai lên được”. Tại sao lại có chuyện đó? Câu trả lời sẽ rất đơn giản, vì tinh thần tập thể của người Nhật tốt, còn tinh thần tập thể của chúng ta kém. Tính cộng đồng xưa kia như một biểu tượng của tinh thần đoàn kết, nhất trí đã không được phát huy trong thời điểm hiện tại. Chúng ta cần phải thúc đẩy hơn nữa sự hoà hợp giữa tinh thần cá nhân và tinh thần tập thể, sự hoà hợp tinh thần ở bất kì thời điểm nào cũng tạo ra sức mạnh. Vì sao loài vật thường sống theo bầy đoàn? Sẽ thật hài hước và không được hợp lý cho lắm nếu ta gọi “tinh thần của loài vật”, nhưng có một điều chắc chắn là chúng ý thức được rằng nếu tách khỏi đồng loại, chúng sẽ bị tiêu diệt.
3. Vĩ thanh
Thay cho lời kết, tôi xin kể lại ngắn gọn một câu chuyện mà nhà văn Tony Morrison viết trong lời mở đầu diễn từ nhận giải Nobel. Có thể đối với nhiều người, câu chuyện này chẳng có chút ý nghĩa nào hết, nhưng với tôi nó lại đem lại một liên tưởng thú vị, nhất là sau khi tôi viết ra những suy nghĩ của mình ở trên.
Câu chuyện như sau: Ngày xưa có một bà già. Bà bị mù nhưng thông thái. Một hôm có một đám thanh niên đến tìm bà, dường như muốn thử thách tài tiên đoán của bà và tìm cách vạch trần cái mà chúng coi là sự lừa dối của bà. Đám trẻ đứng trước mặt bà già và một đứa lên tiếng:
_ Thưa bà, tay tôi cầm một con chim, bà hãy nói xem nó sống hay chết?
Bà già không đáp, thấy thế chúng nhắc lại câu hỏi :
_ Con chim trong tay tôi sống hay chết?
Bà già im lặng hồi lâu khiến đám trẻ suýt bật cười. Cuối cùng bà trả lời bằng một giọng dịu dàng nhưng nghiêm nghị:
_ Ta không biết – Bà nói. – Ta không biết con chim trên tay anh sống hay chết, ta chỉ biết là nó đang ở trên tay anh. Trên tay của anh.
Câu trả lời của bà già có thể hiểu như thế này : Nếu con chim chết, thế nghĩa là hoặc các anh tìm thấy nó như thế, hoặc các anh đã giết chết nó. Nếu nó sống, các anh vẫn có thể giết nó. Để sống hay chết đó là quyền các anh. Bất kì thế nào trách nhiệm cũng thuộc về các anh.
Nước Việt Nam nhỏ hay không nhỏ? Nhiều người sẽ có ngay câu trả lời. Còn tôi xin bắt chước cách nói của bà già mù kia, tôi không biết đất nước ta nhỏ hay không nhỏ, tôi chỉ biết nó đang ở trên tay tất cả chúng ta, mọi con dân Việt. Trong đó có tôi nữa
Đó là suy nghĩ của bạn Phương Khiệt vô tình tôi đọc được trên blog, trong không khí sôi động những ngày đầu năm học mới, xin gởi bài này lên để các bạn sinh viên mới tham gia đóng góp ý kiến của mình.
Sin Ân