gửi bởi phanthikimanh » Thứ 5 03/01/08 10:29
Nhật ký chuyến đi Bình Châu - Hồ Cốc
* Đêm 2-1-2008:Sau một lúc chợp mắt vì mệt, mình thức dậy vào lúc 1g sáng và viết nhanh những cảm xúc về chuyến đi kẻo nó nguội mất !
Số là sau khi “rủ rê” lớp CHVHHK7, lớp NCS và lớp CHVHHK8 nhưng nhiều bạn từ chối vì bận rộn, cuối cùng tập hợp lớp mình được ít người thôi. Rất may lớp NCS các anh chị ấy rất “sung”, đi gần hết lớp đó à nha, chỉ thiếu mỗi ca sĩ Bích Hồng và nhạc sĩ Thanh Hà - tác giả bài ca Văn Hóa Học (chắc bận chạy “sô” cuối năm). Chị Lại Thủy lại còn kéo được cả Ba Mẹ đi cùng con gái rượu nữa kia…Chương trình có sự tham gia của Thầy Thêm, Cô Hiền (cùng phu quân - “chiến đấu” chưa?!). Cô Hiền lại “mời mọc” thêm được Mẹ và hai con, chị Ngân “bưng” được cả 2 bé vô cùng đáng yêu, chị nhạc trưởng Hoàng Điệp lại còn mang được cả cậu quý tử rất dễ thương theo cùng nữa. Kim Anh thì dắt theo con gái, Quỳnh Trâm “dắt” theo cả ông xã mới bay từ Hà Nội vào thăm vợ…Vậy là đoàn của tụi mình cũng khá là “hoành tráng” …
* Chặng đầu tiên, ngày ăn chơi thứ nhất:
Chúng mình lên xe khởi hành vào lúc 6g sáng ngày 31-12, ngày cuối cùng của năm 2007. Đông đủ cả, chỉ thiếu mỗi Thầy Thêm do bận cuộc họp Đảng Ủy vào buổi sáng (họp xong, Thầy đã tức tốc đón taxi ra ngay Bình Châu để không bỏ lỡ cuộc vui cùng vợ con và các học trò yêu quý- Bà con thấy Thầy của tụi mình “chịu chơi” chưa?)
Lên xe, đi qua khỏi Suối Tiên ghé vào thưởng thức bún bò Ngọc Dung, một “thương hiệu” bún bò có uy tín lâu năm. Ngon tuyệt!
* Hồ Cốc nên thơ: Sau khi ăn uống no nê, tụi mình lên xe thẳng tiến Bình Châu và bắt đầu một chương trình “gặp nhau cuối năm” hấp dẫn. Rất tiếc vắng mặt Thầy Thêm cho chuyến xe đi (nhưng chị Ngân bảo đã kịp thời kể cho Thầy nghe …Hổng biết chị có “ăn bớt” không à nha!)
Sau vài câu “thăm dò” tình hình, bắt đầu những câu chuyện cười từ kho tàng văn hóa dân gian Việt Nam lẫn các nước trong khu vực, lan ra khắp cả địa cầu…Ôi, hai bạn đầu trọc nhà mình các bạn biết là ai không ? (đó là Tran Truong và Thien Thuan) kẻ tung người hứng. Rồi chị Lại Thủy và Hải Phượng góp những chuyện tiếu lâm chẳng hiểu moi từ đâu ra mà thú vị quá…cứ như thế… tụi mình cười đau cả bụng…
Xe đến Hồ Cốc, mọi người ào xuống, người thì nằm ghế thả hồn theo cảnh mây nước mê ly, người thì chọn “phong cách” đi dạo trên bãi biển, người thì ào xuống tắm táp…Biển Hồ Cốc đẹp và sạch, bầu trời rất quang và không có nắng…Rất tiếc hôm nay biển động nên cũng ít người tắm…
Đến trưa tụi mình ăn cơm ở một nhà hàng tại Hồ Cốc bên bãi biển, bữa ăn rất ngon miệng (chỉ có điều, chuối còn “xanh” quá, chị Điệp cố bẻ trái chuối làm đôi nhưng nó chỉ“oằn người” đi chứ nhất quyết không chịu bị bẻ làm đôi! Oan nghiệt!- hai từ này Thuận luôn luôn thốt lên mỗi khi có “bi kịch” xảy ra”)
* Bình Châu quyến rũ: Rời Hồ Cốc xanh xanh trong làn gió mát nhẹ dịu, chúng mình đi tiếp về Bình Châu làm thủ tục check in. Đến nơi thì gặp ngay Thầy Thêm tại “điểm hẹn”, tay bắt mặt mừng xong, tụi mình “dắt” nhau về phòng nghỉ ngơi…
Ba Mẹ chị Lại Thủy được ở phòng deluxe hẳn hoi (phân biệt bằng áo hoa văn), gia đình Thầy Thêm, Thuận và Trường ở phòng hạng sang (phân biệt bằng áo màu đỏ), còn lại gia đình cô Hiền và tất cả bọn chúng mình ở phòng hạng trung- bungalow(phân biệt bằng áo màu vàng nhạt) do những phòng này chứa được 4 người. Nói là phòng hạng trung nhưng tụi mình thấy cũng đầy đủ và đẹp lắm rồi.
Khoảng 15g30, tụi mình thức dậy (nói vậy chứ có ngủ nghê gì đâu, toàn là con cháu của bà Tám không hà…). Việc đầu tiên là ra ngay hồ câu cá sấu. Eo ôi, cá sấu gì mà nằm xếp lớp, cứ há mồm tua tủa trông ghê chết đi được! Bỏ mồi câu nó cứ táp nghe cái “phực”, giật nảy người! Mọi người say sưa câu, nghe kể chị Ngân nhà mình mải mê câu đến nỗi trượt chân một cái, thầy Thêm quay phắt người nhanh như chớp la lên “Ấy, khéo ngã, con!” (Thông cảm, có lẽ lo “cai quản” hai đệ tử nên Thầy quen miệng chăng?!…). Sau đó kéo nhau đi luộc trứng trong nước hồ sôi đến 60 – 70 độ. Ngâm trứng trong khoảng 15 phút là có thể chén được rồi. Mọi người cứ thắc mắc sao trứng của Thuận còn lòng đào còn trứng của Trường thì chín nhừ rồi!?! (Đề nghị Thuận và Trường có văn bản trả lời cái vụ này hẳn hoi nha!!!)
Ăn lửng dạ rồi, mọi người rủ nhau ra hồ nước khoáng nóng 37 độ tắm. Cảm giác ấm áp, sảng khoái và thích thú. Thầy Thêm nhà mình được một cô bé xinh xinh “hỏi thăm” ngay tại bờ hồ, Thầy mình (vẫn như mọi khi) trả lời rất nhiệt tình, đến nỗi cô Hiền phải “nhân danh Bộ môn” nhắc nhở…còn chị Ngân thì cười toe toét!
* Tiệc vui:Trời sập tối, đây mới là lúc cuộc vui bắt đầu. Sau khi ăn cơm xong, chúng mình kéo nhau vào phòng Karaoke của nhà hàng, rất ấm cúng trong căn phòng vừa sức chứa. Tụi mình bày ra cơ man nào là thức ăn và rượu vang…Sau vài bài hát trữ tình như “Đường xưa”, “Hãy yêu như chưa yêu lần nào” của Kim Anh…là trầm lắng với “Đôi bờ” của Thầy Thêm, là “Sơn nữ ca” của mẹ chị Lại Thủy (Bác ấy vừa hát vừa nhún nhảy nữa kia)…Đôi song ca cô Hiền nhà mình rất tình tứ…những bài hát cải biên lời của Hoàng Điệp và Hải Phượng, những bài hát về một thời oanh liệt của Tran Truong và Thien Thuan được đem ra thi thố rất sôi nổi…Đặc biệt, hai cháu Thi Nga và Ngọc Thiện (đệ tử của Thầy Thêm) cũng hồ hởi đóng góp những bài hát của thiếu nhi rất dễ thương có minh họa múa hẳn hoi (Không hiểu là do các cô chú làm cháu Nga run quá hay sao mà cháu chỉ thích múa có mỗi một điệu mặc dù mẹ của cháu bảo rằng cháu biết múa rất nhiều cơ ). Ôi, chị Hoàng Điệp lên sân khấu trông nghiêm nghị đến thế vậy mà chị ấy đóng vai em bé trong độ tuổi “bé bé bằng bông”, nhảy múa trông buồn cười không chịu nổi. Kim Anh, Thien Thuan, Tran Truong chạy theo nắm “đuôi áo”chị ấy mà nhảy nhót…Cô Hiền nhà mình thích quá, chịu không nổi nên cũng đứng dậy lắc lư, bị “chàng-phu quân” kéo tay kêu ngồi xuống nhưng Cô hổng chịu! (Bó tay.com !)
Cùng nâng ly chúc mừng năm mới, chúc cho một năm mới nhiều niềm vui và hạnh phúc. Chúc mừng Sinh nhật bạn Quỳnh Trâm đúng vào Tết Dương Lịch.
Phần cuối là lễ trao những giải thưởng độc đáo với những phần quà ấn tượng:
- Giải người đàn ông được nhiều phụ nữ “tranh giành” nhất (Thầy Thêm)
- Giải đôi uyên ương tình tứ nhất (Cô Hiền và phu quân)
- Giải giọng hát hay cho người cao tuổi (Mẹ chị Lại Thủy)
- Giải người phụ nữ khả kính nhất (Mẹ cô Hiền)
- Giải người chồng bị (được?) vợ bắt ở trong phòng với vợ nhiều nhất (chồng Quỳnh Trâm)
- Giải người có mái tóc ngắn nhất (Thiên Thuận)
- Giải người có mái tóc dài nhất (Hải Phượng)
- Giải người đàn ông có bộ râu quai nón ấn tượng nhất ( Tran Truong)
- Giải người nhỏ tuổi nhưng tài năng- vừa hát vừa tự múa minh họa (Bé Thi Nga)
- Giải người mẹ chăm con tuyệt vời nhất - ép con ăn (chị Ngân)
- Giải hoạt náo viên vui nhộn nhất (chị Hoàng Điệp)
Hậu karaoke là tập trung về phòng Kim Anh và Ánh Minh để quậy tiếp. Lại bày biện đồ ăn thức uống, lại những câu chuyện rôm rả của dân Văn hóa học. Nào là “Chuyện về bông hoa cẩm chướng”, nào là chuyện “Làm người phải biết ước mơ”, chuyện “Cái phao câu”, chuyện “Người đàn ông và con chó”…ôi bao nhiêu là chuyện. Đến hơn 1g sáng chúng mình chia tay trong tiếc nuối…rồi ai về nhà nấy…
*Ngày 1-1-2008, ngày ăn chơi thứ hai: Ngày đầu tiên của năm mới 2008. Sau một giấc ngủ sảng khoái để nạp năng lượng cho những cuộc vui kế tiếp, chúng mình xuống nhà hàng ăn buffet, lại chuyện trò rôm rả bên bàn ăn, sau đó là “mến chân mến tay” , rồi sau cùng là “hẹn hò”…Chúng mình hẹn nhau sẽ có một buổi tiệc tất niên tại nhà Thầy Thêm nữa cơ đấy(Ăn chơi chưa?)
Lửng dạ rồi chúng mình cùng dắt díu nhau ra hồ nước khoáng. Lại được ngâm mình ấm áp trong làn nước trong xanh. Ánh Minh thả nổi mình theo dòng nước, hai mắt lim dim tận hưởng sự sảng khoái. Bé Bo nhà Kim Anh “kết” cô Minh, bỏ mẹ nó bơ vơ đứng tâm sự cùng Tran Truong…Gia đình cô Hiền và Thầy Thêm, Thiên Thuận… đã “lỉnh” đi massage từ lâu. Xong màn tắm khoáng là đi tắm bùn. Ôi, mình quên mang máy ảnh để chụp lại những hình ảnh lạ lùng đó…Các bạn cứ tưởng tượng: ở mỗi chòi, từng gia đình trét bùn cho nhau rồi dắt nhau ra đứng hong nắng. Đen từ đầu đến chân, đen “toàn tập”! (Chứ không phải “Một màu xanh xanh… chấm thêm màu vàng…” của nhạc sĩ Trần Tiến đâu!!!) Tụi mình cứ là nhìn nhau cười ngặt nghẽo. Nhà này nhìn nhà kia cười bẽn lẽn trong cái sự sung sướng…Mình bất giác tưởng tượng đến dân tộc Châu Phi thời tiền sử đi lạc vào “xứ sở thần tiên”…
Này nhé, nhóm nhà mình có Kim Anh, con gái Bo và Tran Truong vào chung một phòng, gọi là phòng nhưng theo phong cách quay về với thiên nhiên nên nó rất là “open”. Nằm trong phòng có thể nhìn ngắm được cảnh vật, cây cối xung quanh và thưởng thức cả tiếng chim hót nữa. Tụi mình trét bùn ấm ấm lên người (cũng có mặc áo tắm bên trong à nha!) nhưng tụi mình không dám đứng phơi nắng thấy nó kỳ kỳ làm sao…(thông cảm, là mình hay có cái tật xấu hổ thế đấy…) Để khoảng 15p rồi chúng mình xả nước khoáng ấm. Thả tinh dầu vào bồn nước rồi ngâm mình vào, mùi tinh dầu khiến đầu óc nhẹ tênh, mắt lim dim tận hưởng, thả hồn lâng lâng…Mình miên man nhớ tới bài Côn Sơn ca của Nguyễn Trãi: “Côn Sơn suối chảy rì rào/ Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai…”. Nguyễn Trãi xưa kia cũng đã “khoái” tận hưởng thú vui cùng thiên nhiên…Thú thật, sau những lo toan, bận rộn đời thường, mình thấy đây là những giây phút sảng khoái nhất, mình cứ tiếc rẻ giá như đưa được cả gia đình cùng đi thì hay biết mấy…
Đến tiết mục massage. Bọn mình kéo đến nơi đã thấy ba má của chị Lại Thủy đang foot massage. Cái món này hơi bị khoái đấy. Các đầu dây thần kinh giãn ra, lại lim dim mắt tận hưởng trong tiếng nhạc du dương, êm ái…hoàn toàn sảng khoái. Người thì chọn massage toàn thân , người thì chỉ massage chân. Không biết massage toàn thân thế nào (hehehe) chứ massage chân hầu như chỉ toàn kỹ thuật viên nam giới (chỉ có 2 bàn chân nên an toàn mà!) Ngâm chân vào thuốc Bắc khoảng 15p rồi họ lau khô và đặt chân mình lên đùi họ, họ bắt đầu nâng niu, ve vuốt, nắn bóp…với tất cả sự tập trung cao độ…Ôi, cảm giác dễ chịu lan tỏa không chỉ bàn chân mà còn ra khắp người…Massage xong, thưởng thức một chén trà thuốc Bắc trong thố sành theo đúng phong cách hoàng cung...Tuyệt! Tất cả các dịch vụ trên (bao gồm trong tour trọn gói) hầu hết mọi người đều sử dụng (chỉ trừ chị Ngân phải quản hai em bé dưới hồ bơi nên đành nhìn theo tiếc nuối…)
Đến bữa ăn trưa, vừa ăn vừa chuyện trò hỉ hả…sau đó về phòng nghỉ ngơi. Tuy nhiên bọn mình tranh thủ những gần 1 tiếng đồng hồ nghỉ ngơi đó để “tám” thêm chuyện. Đúng 13g, bọn mình làm thủ tục check out và lên xe rời Bình Châu trong cái nắng trưa dìu dịu. Tiếc thật, gìá như có thời gian bọn mình ở chơi thêm cho thỏa thích…(vợ chồng Thầy Thêm đã định bụng ở lại thêm 1 ngày nhưng may mắn thay…hết phòng! Thế là cả đoàn có dịp về cùng, không thiếu một ai…
Bắt đầu lên xe ai cũng giành chỗ ngồi phía sau để được “quậy”. Thầy Thêm nhà mình cũng bon chen giành được một chỗ gần các em học viên để mà “tám” chuyện. Mấy phen Thầy bảo buồn ngủ mà không dám ngủ, ngộ nhỡ ngủ quên gác tay nhầm sang đùi người khác! (Tội nghiệp Thầy của chúng em!) Chị Điệp kể lại vắn tắt cho Thầy nghe những chuyện mà khuya hôm qua Thầy không tham dự (vì phải giữ 2 bé cho bà xã đi tung tăng nhập tiệc - Thầy mình đúng là người đàn ông ga lăng hết ý!). Sau đó là tới màn hát cải biên lời bài hát. Không hiểu chị Hải Phượng nghe ở đâu mà thuộc nhiều bài đến thế (chắc là từ câu lạc bộ âm nhạc dân tộc của mẹ chị ấy- NSƯT Thúy Hoan). Rồi bao nhiêu là câu chuyện tiếu lâm đủ các kiểu, cứ mãi không hết...
* Tiệc Sinh Nhật Trâm:
Trâm rụt rè mở lời mời mọi người tiện thể ghé qua nhà hàng Đồi Xanh ở đường Nguyễn Hữu Cảnh để ăn mừng sinh nhật Trâm. Cả hội hoan hỉ vì lại có “cớ” ngồi lại bên nhau…Nhập tiệc, Thiên Thuận biến đâu mất. Lát sau cậu ấy về ôm trên tay 2 bó hoa to tướng, một bó mừng sinh nhật Trâm và một bó mừng sinh nhật Mẹ của Lại Thủy. Lại một người đàn ông ga lăng nữa (dân Văn hóa học mà!). Thức ăn trong đó ấn tượng nhất là 2 món đặc sản của nhà hàng là chả giò Đồi xanh và xôi le le. Ôi, món xôi này cực ngon (bây giờ vẫn còn thèm nè!). Ăn uống chúc tụng nhau xong, trước khi ra về, Kim Anh đã kịp thời “bát xê” cái chức “trưởng ban ăn chơi” cho chị Hoàng Điệp (lớp NCS là anh chị mình, bọn mình đâu dám “múa rìu qua mắt thợ”! ). Chị Điệp hoan hỉ nhận lời rồi nhá (báo hiệu những cuộc ăn chơi nổ trời sẽ tiếp diễn…hứa hẹn một “thời đại hoàng kim” sắp bắt đầu !)
* Phần kết:Chuyến đi này đã để lại những cảm xúc rất đẹp trong lòng mọi người, và với dân Văn hóa học, mình nghĩ, những chuyến đi như thế này thật vô cùng bổ ích…Đó là dịp để chúng mình tìm hiểu văn hóa của vùng miền, văn hóa trong mỗi gia đình, mỗi con người…
Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, nhưng chuyến đi này vẫn chưa kết thúc, nó là chuyến đi “mở màn” - chuyến đi “tiền trạm” của lớp mình cho những chuyến đi sau... Rất mong là sẽ nhận được sự tham gia, ủng hộ nhiệt tình của các Thầy Cô cùng các anh chị và các bạn vào những chuyến đi sắp tới…
Tiếng chim hót trong bụi mận gai...