NHỮNG CA KHÚC SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN

Đây là nơi các thành viên Diễn đàn giới thiệu và thảo luận về các tác phẩm nghệ thuật với mục đích thư giãn dưới góc nhìn của một người làm văn hoá

Re: NHỮNG CA KHÚC SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN

Gửi bàigửi bởi chuonchuonkim » Thứ 6 17/10/08 10:08

Ca khúc: DIỄM XƯA
Sáng tác: Trịnh Công Sơn

Người con gái Huế với sự dịu dàng, nét mong manh đến thanh khiết như cơn mưa đầu hạ đã làm xao xuyến trái tim đa cảm của người nghệ sĩ Trịnh Công Sơn, khơi mạch nguồn cảm xúc cho "Diễm xưa"…

Ở Huế, tiết trời luôn thoang thoảng trong không khí của buồn vương man mác, của những chuyến mưa ngang qua trời giông, những chuyến đò đưa khúc vui buồn của người nghệ sỹ. Tình yêu, đôi khi được khơi nguồn một cách thầm lặng chỉ từ một cơn mưa.

Hình ảnh
Bức tranh Diễm xưa của họa sỹ Đoàn Thạch Biền

Những cơn mưa ngắn, những cơn mưa dài. Có cơn mưa ào ào gõ sầm sầm đều như mõ trên những tàu lá chuối, có cơn mưa chỉ rả rích nhẹ nhàng như phây phẩy chút ướt át lên mặt đất, tưới vào lòng người những bâng khuâng. Tình yêu của Trịnh Công Sơn cũng vậy, ông dành trọn vẹn sự chân thành của mình cho Huế, mưa và người con gái dưới hàng cây long não thuở nào. (*)

Trong Diễm xưa ẩn chứa một tình yêu mang đầy nuối tiếc. Vả chăng đó là sự ý thức của thời gian, của sự tàn phai và trong đó bao gồm tất cả những tâm tư người nghệ sĩ.

Mưa vẫn mưa trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thu mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu

Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa


Trong cơn mưa bay nhạc sĩ ôm Huế với những lăng tẩm, đền đài, thành quách vào lòng. Huế với người con gái tà áo dài vương đầy bóng đổ, bay ngang một chiều trong cơn gió lạc, cứ phảng phất cô liêu.

Hình ảnh
Huế - mưa...
Nguồn: imeem.com

Huế với mưa! Tất cả cứ như một điệp khúc trở đi trở lại trong tâm trí người, để nghe và mường tượng ra khung cảnh nên thơ ấy. Một chiều như bất kì chiều nào trên đất Huế, mưa cứ dài thêm, con đường hun hút, có bước chân người con gái xưa ấy đi ngang qua vội vã âm thầm trong chiều thu nặng đầy tiếng mưa…

Mưa như thấm lạnh hình dáng mỏng manh, như thổi dạt tấm thân ngà ngọc, mưa như đẩy lá trút xuống xào xạo phía dưới mòn đôi gót nhỏ, con đường như lại càng dài hơn, xa hơn và mù mịt.

Sắc xanh của lá, màu trắng đục của mưa, sự thâm trầm rêu phong của những tầng tháp cổ và gót chân hồng bước vội vã đã hòa thành một bức tranh nhuộm tâm hồn người nghệ sĩ buồn đến nao lòng, buồn đến xót xa…

Ngôn từ Diễm xưa tựa như lời luyến tiếc những kỉ niệm đã trôi qua, giống như sau mỗi cơn mưa bụi đường đều được rửa sạch. Thì thời gian cũng như những cơn mưa, đó là sự tàn phai, xóa nhòa dấu vết.

Và đôi khi những kỉ niệm lại trở về trong một khung cảnh cũ cứ khứa sâu thêm vào vết thương xưa chưa kịp lành. Để khiến ta mong chờ, hy vọng, khắc khoải, và rồi dần dần ngập sâu trong màn kí ức chống chếnh những cơn đau..

Chiều nay còn mưa sao em không lại
Nhớ mãi trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau


Trải suốt cuộc tình là những cơn mưa, mưa khiến người con gái nhòa vào khung cảnh bỗng thành nên thơ, mưa khơi gợi kỉ niệm khiến kí ức rơm rớm nỗi buồn thương lặng lẽ, những hẹn hò nhưng không mang nhiều hứa hẹn dần tàn phai.

Cuộc đời vẫn xoay vần, những cơn mưa đến rồi đi cứ như một lời ru cho cuộc đời tục lụy thoát vui buồn lẩn khuất. Sự dàn trải, bao phủ và thẩm thấu của mưa với những miền đất nơi nó đi qua không chỉ làm mặt đất bớt cằn khô, mưa như song hành với người nghệ sỹ, để mỗi khi bước chân đi qua một thành phố lạ, cơn mưa quen thuộc ấy sẽ làm cho người phiêu lãng quên mình lãng du.

Bởi với Trịnh Công Sơn mỗi cuộc đời là những chuyến đi và có lẽ trong đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, trong hình dáng hao gầy ấy hành lý mỗi chuyến đi của đời người là kỉ niệm…

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em nhớ những vết chim di
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du


Hình ảnh

Chiều nay còn mưa sao em không lại
Nhớ mãi trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau



Có lẽ những cơn mưa Huế sẽ mãi dai dẳng không bao giờ hết, những tâm hồn khao khát tình yêu, chân thành chờ đợi, dai dẳng âm thầm cũng thế. Thứ tình cảm khiến cho ta có thể yếu mềm đến khóc, lại cũng có thể khiến ta vững chãi đến kì lạ ấy luôn luôn tồn tại trong nhạc phẩm của Trịnh Công Sơn tính cách của ông: thâm trầm, lặng lẽ, dõi theo và chờ đợi. Giống như mưa Huế dài đến tư lự và mênh mông bao trùm.

Thu thoáng chút ngập ngừng bên ban công cửa sổ, những hạt mưa long lanh đậu rụt rè nửa muốn ở lại nửa muốn rơi trên mái hiên, tâm hồn được nhuốm xanh màu lá ướt đẫm nhẹ nhàng như hơi thở, con đường sạch bụi nhấp nhoáng nước in bóng dài những hàng cây yên ả. Những rung rộng nhảy nhót trong tim vang lên như tiếng piano thánh thót, đó chính là mùa thu của Huế, có khi nào bạn bắt gặp không?

Mặc dù, hầu như tất cả những nụ hồng trong thế giới nhạc Trịnh đều là những nụ hồng phai, nụ hồng ẩn dấu trong nó ít nhiều phôi pha, héo úa thì ông vẫn trông ngóng một tin vui nào đó sẽ tới, trông mong một hạnh phúc sẽ về … Bước chân em xin về mau...

Bởi như như là một triết lí ông đã khẳng định trong âm nhạc của mình rằng: Làm sao em biết bia đá không đau/ Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.

Tình yêu, mưa, Huế và Trịnh Công Sơn là mối duyên kì ngộ được tạo ra bởi Diễm, người con gái của những ngày xưa, vẫn thong thả đi về dưới hàng cây long não…

An An


(*) "Thuở ấy có một người con gái rất mong manh, đi qua những hàng cây long não lá li ti xanh mướt để đến trường đại học văn khoa ở Huế.

Nhiều ngày, nhiều tháng của thuở ấy, người con gái ấy vẫn đi qua dưới những vòm cây long não. Có rất nhiều mùa nắng, và mùa mưa cũng theo qua. Những mùa nắng ve râm ran mở ra khúc hát mùa hè trong lá. Mùa xuân mưa Huế, người con gái ấy đi qua nhạt nhòa trong mưa giữa hai hàng cây long não mù mịt.

Nhà cô ấy ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua một cây cầu rồi mới gặp hàng long não để đến trường.

Từ ban công nhà tôi nhìn xuống, cái bóng dáng ấy đi đi về về mỗi ngày bốn bận. Thời buổi ấy những người con gái Huế chưa hề dùng đến phương tiện có máy nổ và có những tốc độ chóng mặt như bây giờ. Trừ những người ở quá xa phải đi xe đạp, còn lại đa số cứ chậm rãi đến trường bằng những bước đi thong thả hoàng cung.

Đi để được ngắm nhìn, để cảm thấy âm thầm trong lòng mình là một nhan sắc. Nhan sắc cho nhiều người hoặc chỉ cho một người thì có quan trọng gì đâu. Những bước chân ấy từ mọi phía đổ về những ngôi trường với những cái tên quen thuộc, đôi khi lại quá cũ kĩ.

Đi để được những con mắt chung quanh nhìn ngắm nhưng đồng thời cũng tự mình có thì giờ nhìn ngắm trời đất, sông nước và hoa lá thiên nhiên. Long não, bàng, phượng đỏ, muối, mù u và một dòng sông Hương chảy quanh thành phố đã phả vào tâm hồn thời con gái một lớp sương khói lãng mạn thanh khiết. Huế nhờ vậy không bao giờ cạn nguồn thi hứng. Thành cổ, đền đài, lăng tẩm khiến con người dễ có hoài niệm man mác về quá khứ hơn và một phần nào cũng giúp cho con người được cứu rỗi ra khỏi vòng đai tục lụy. Và từ đó Huế đã hình thành cho mình một không gian riêng, một thế giới riêng. Nó không cám dỗ như trốn phồn hoa đô thị nhưng nó là mạch nguồn của một nguồn gợi cảm nhẹ nhàng riêng. Từ đó con người bỗng đâm ra mơ mộng và ước mơ những cõi trời đất gần như không có thực.

Nhưng sự thực và mơ là gì? Thật ra, nói cho cùng, cái này chỉ là ảo ảnh của điều kia. Và với những ảo ảnh đó đã có một thời, khá dài lâu, những con người lớn lên trong thành phố nhỏ nhắn đó đã dệt gấm thêu hoa những giấc mơ, giấc mộng của mình.

Đó cũng là thời gian mà mỗi sáng tinh mơ, mỗi chiều, mỗi tối, tiếng chuông Linh Mụ vang xa trong không gian, chuyến đi trên dòng sông để đến với từng căn nhà khép hờ hay đang đóng kín cửa.

Thời gian trôi đi ở nơi đây lặng lẽ quá. Lặng lẽ đến độ người không còn cảm giác về thời gian. Một thứ thời gian không bóng hình, không màu sắc. Chỉ có cái chết của những người già, vào mùa đông giá rét, mới làm sực tỉnh và bỗng chốc nhận ra tiếng nói thì thầm của lăng miếu, bia mộ ở những vùng đồi núi chung quanh.

Trong không gian tĩnh mịch và mơ màng đó, thêm chìm đắm vào một khí hậu loáng thoáng liêu trai, người con gái ấy vẫn đều đặn mỗi ngày dưới hàng cây long não để đến trường. Đi đến trường mà đôi lúc dường như đến một nơi vô định. Định hướng mà không định hướng bởi vì những bước chân ngày nào ấy dường như đang phiêu bồng trên một đám mây hoan lạc của giấc mơ.

Người con gái ấy đã đi qua một cây cầu bắc qua một dòng sông, qua những hàng cây long não, qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt, để cuối cùng đến một nơi hò hẹn.

Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong không gian liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường. Giấc mơ liêu trai nào cũng sẽ không có thực và sẽ biến mất đi.

Người con gái ấy đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi rất xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Kỉ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa."


Trịnh Công Sơn (Thế Giới Âm Nhạc- tháng 3-1997) - Trịnh Công Sơn- Ngôn ngữ & những ám ảnh nghệ thuật

Nguồn: tuanvietnam.com


Lời ca khúc: DIỄM XƯA
Sáng tác: Trịnh Công Sơn

Mưa vẫn bay bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu

Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa

Chiều nay còn mưa sao em không lại
Nhớ mãi trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau

Mưa vẫn hay mưa cho đời biến động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau

Mưa vẫn hay mưa cho đời biến động
Làm sao em nhớ những vết chim di
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du


Mời nghe ca khúc tại đây:
http://music.yeucahat.com/song/Overseas ... nh-Ly.html
Chuồn chuồn kim bé nhỏ, lặng lẽ bay trong chiều vàng...
Hình đại diện của thành viên
chuonchuonkim
 
Bài viết: 110
Ngày tham gia: Thứ 6 20/06/08 14:05
Đến từ: Bờ ao nhà mình
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: NHỮNG CA KHÚC SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN

Gửi bàigửi bởi bquoi247 » Thứ 6 24/10/08 19:19

NƠI EM GẶP ANH
Sáng tác: NS.Hoàng Hiệp
(Ca khúc trong phim: "Nơi gặp gỡ tình yêu")

Hình ảnh

Nơi em gặp anh, hạ miên man bắt đầu…
Ánh mắt ấm áp
nụ cười hân hoan
em kiếm tìm anh trong những giấc mơ
siết tay thật chặt
tựa đầu bên nhau.

Em muốn cùng anh đi hết con đường
từ nơi cô đơn
đến miền hạnh phúc.
Em trao cho anh món quà yêu thương
Tâm hồn của em
Trái tim của em

Nhưng…
Ai đó đã ở trong trái tim anh
…không phải em.

Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó có khi làm đau người khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần, tình yêu đó chỉ có thể làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên thần vốn trong suốt nên chẳng ai có thể nhìn thấy được niềm đau đó. Và vì vậy, người ta thường cho rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến buồn đau...

[ Sưu tầm ]

Hình ảnh

Lời ca khúc NƠI EM GẶP ANH
Sáng tác: NS.Hoàng Hiệp

Nơi em gặp anh, có hoa vàng rực rỡ
có khung trời mộng mơ
biển xanh bao la, triền miên sóng vỗ

Nơi em gặp anh, nắng xua tan mù sương
gió thôi mang mùi đạn bom
vết thương đang lành trên thân mình

Em mang tình anh, sẽ như cuộc đời trẻ mãi
Em mang tình anh, đến trọn đời
Em mang tình anh, sẽ như cuộc đời trẻ mãi
Em mang tình anh, đến trọn đời

Nơi em gặp anh, có đêm nồng lặng lẽ
có trưa hè tuổi trẻ
bình minh xôn xao, từng cơn gió mới

Nơi em gặp anh, nước sông trôi thảnh thơi
tiếng ca mang nhịp đời vui
cánh chim bay lượn trên lưng trời


Mời nghe ca khúc tại đây: http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=FMKg81Ze6i
"Như đã dấu yêu từ thuở nào..."
Hình đại diện của thành viên
bquoi247
 
Bài viết: 9
Ngày tham gia: Thứ 6 19/09/08 19:20
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: NHỮNG CA KHÚC SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN

Gửi bàigửi bởi bquoi247 » Thứ 7 01/11/08 0:24

Ca khúc: TÔI RU EM NGỦ
Sáng tác: Trịnh Công Sơn

Một sớm nào đó của mùa thu nghe mình trôi trên xa vắng. Cốc cà phê không đường nhợt nhạt những môi cười. Xung quanh chỉ có giọng hát chậm buồn, đều đều “Tôi ru em ngủ…”

Bên một góc thật vắng của mùa thu xao xác, ta chỉ nghe tiếng ai đó thầm thì như tiếng trăm năm vọng lại. Có ai đó đã khóc "tiếc thương cho những ngày vui ngắn ngủi". Có ai đó đã cười hồn nhiên đến ngu ngơ giữa lòng phố xá đông vui bề bộn.

Và có ai đó đang hát ru, ru mình xa xôi, ru ta ngậm ngùi, ru em qua mùa, ru trong nồng nàn, ru trong thật thà.

"Tôi ru em ngủ một sớm mùa đông
Em ra ngoài ruộng đồng
Hỏi thăm cành lúa mới"


Tôi ru em ngủ trong một sớm mùa đông hiu hắt những muộn phiền. "Đời sao im vắng/ Như đồng lúa gặt xong".

Sẽ có những lúc đời sống như thế: quạnh quẽ, buồn tênh trong mỗi nếp gấp của ngày như cánh đồng sau ngày mùa rộn ràng. Người ta về, mang theo mình đủ đầy và đông vui, bỏ lại những xác xơ rơi rớt trên cánh đồng cằn cỗ . Cánh đồng lúc ấy dường như đang chìm trong giấc ngủ thiên thu, nằm yên thật yên trong quên lãng.

Hình ảnh
Cánh đồng lúa gặt xong hôm nào buồn tênh quạnh quẽ
sẽ được gieo mầm vui cho một ngày mùa mới -Nguồn: pbase.com

Chỉ tới khi đông vui cạn đi, đủ đầy vơi bớt, niềm vui co lại, nỗi buồn đầy lên, người ta lại ra đánh thức cơn mộng mị ấy, gieo vào đó những mầm mạ mới để hạnh phúc thêm một lần nữa khai sinh trên những giọt tàn phai của năm tháng cũ mèm.

Nhưng đừng nhìn mãi vào cái tàn tạ, lạnh lùng ấy, em nhé! Hãy ra ngoài ruộng đồng rộng lớn ngoài kia "hỏi thăm nhành lúa mới". Nó sẽ chỉ cho em thấy sự sống được lớn lên từ nỗi đau và mất mát như thế nào.

"Tôi ru em ngủ một sớm mùa thu
Em đi trong sương mù
Gọi cây lá vào mùa"


Tôi ru em ngủ trong một sớm mùa thu trầm mặc. Đất trời sương giăng như cõi tạm mịt mù. Sương khói xa xăm, âm u, không biết đâu là bờ là bến. Lá đổ ngoài song gom tàn phai rớt vào lòng năm tháng im lìm. Rồi sẽ yên như khung trời đầy gió.

Gió mùa thu, gió nhẹ nhàng khẽ hát "Một chiều một ngày tay người/ Đã thả mây bay cho đường dài" thành quên lãng .

Không gian cuối thu chuyển dạ. Con đường mịt mù chơ vơ bóng em gầy guộc mong manh giữa hun hút xa xăm. Cây lá rơi rụng tơi bời theo từng phút, từng giây chầm chậm của tích tắc thời gian.

Hình ảnh

"Đời không có mưa mà vẫn ướt mềm". Có điều gì trong gió chợt chao nghiêng? Có điều gì rớt xuống gần như niềm tuyệt vọng, đúng không em?

Nhưng cứ đi đi em vì hết thu tàn và đông lạnh, em sẽ gặp "mùa hạ nắng thắp trên cao" và "mùa xuân nào ngẩn ngơ tình mới". Bầu trời mùa hạ trong xanh và cao vời vợi.

Em hãy dang tay gom ánh nắng mặt trời để sưởi ấm những tháng ngày ảm đạm, thê lương, em nhé. Hãy để những hạt diệp lục của ngày mới bào mòn từng phiến đá sầu của năm tháng nào đó đã qua, em ơi!

Mùa xuân cũng thật đẹp, thật hiền biết không? Xuân về chim chóc reo vui. Đất trời như cuộc hội ngộ của đông vui, náo nức và mê say. Mắt mùa xuân ngỡ ngàng, ngẩn ngơ trước tình mới ngọt ngào, đắm đuối .

"Đi nhẹ vào đời thầm thì gót chân
Em gọi nụ hồng vừa tàn cuối sân
Nghe tình chợt buồn trong lá xôn xa
Để mùa xuân sau mua riêng tình sầu"


"Thầm thì gót chân", em thong dong bước nhẹ vào đời rong ruổi khắp trời phiêu lãng. Dù có lúc em nghe tình mình "chợt buồn trong lá xôn xao" nhưng để mùa xuân sau mua riêng tình sầu, tình héo vào lòng em nhé.

Còn mùa xuân này, "em hãy cứ vui như mọi ngày", "hãy cứ vui chơi cuộc đời - đừng cuồng điên mơ trăm năm sau" vì bên đời vẫn còn nắng tinh khôi, lá vẫn xanh qua bao dãi dầu mưa nắng, phố vẫn đông vui và náo nhiệt. Vì vẫn còn tôi - còn tôi suốt một đời ru em, ru em...

"Tôi ru em ngủ một sớm mùa xuân
Em hôn một nụ hồng
Hỏi thăm về giọt nắng"


Đặt môi hôn lên nụ hồng, em có thấy đời thật ngọt không em? Đời cho ta không ít những ngậm ngùi nhưng đời cũng mang lại những ca vang. Đời thật buồn nhưng đời cũng lồng lộng những thênh thang.

Có giọt nắng nào từ mùa hạ cũ vắt sang mùa đông rồi rơi vào lòng mùa xuân khe khẽ. Môi nắng ngọt ngào vẫn còn thơm mùi tinh khôi, chưa bạc phếch những ngày sống tới.

Em còn thấy gì nữa ngoài tôi khi xung quanh vẫn còn đồng loại, vẫn còn nhiều những yêu thương gọi em về nhận mặt? Em còn thấy gì nữa khi ngày khép lại chỉ còn bóng tối trên tường lặng câm? Em còn thấy gì nữa không em?

Hình ảnh
Ngủ đi em, thật hiền... - Nguồn: xanga.com


"Tôi ru em ngủ
Hạ cũng vừa sang
Em hôn lên tay mình để chua xót tình trần"


Tôi ru em ngủ, hạ cũng vừa chạm heo may. Mùa đến rồi đi như bao lẽ thường của cuộc sống này. Mắt mùa hạ thay sắc thành màu trời vời vợi khói mây. Thời gian trôi mang theo chút tình mới vụt tắt…

Đường trần này có gì đâu em. Chỉ có niềm vui thoáng chốc, hạnh phúc thoáng qua. Chỉ có cô đơn là bạn ngàn năm vĩnh cửu. Chỉ là cõi tạm của những người như tôi, như em, như ai đó trong cuộc đời này.

Nên em hãy về với lời ru của tôi. Ngủ đi em, thật hiền!

Tôi ru em ngủ qua đông tàn, xuân tắt , hạ sang, thu chạm mắt. Tôi ru em ngủ qua bốn mùa mưa nắng xanh xao.

Tôi ru em, ru tôi, ru tháng ngày lặng lẽ theo thu vàng, êm, trôi…

Du Nguyên

Lời ca khúc: Tôi ru em ngủ

Tôi ru em ngủ một sớm mùa đông
Em ra ngoài ruộng đồng hỏi thăm cành lúa mới
Tôi ru em ngủ một sớm mùa thu
Em đi trong sương mù gọi cây lá vào mùa.

Con đường thật buồn một ngày cuối đông
Con đường mịt mù một ngày cuối Thu
Em vào mùa Hạ nắng thắp trên cao
Và mùa xuân nào ngẩn ngơ tình mới

Đi nhẹ vào đời thầm thì gót chân.

Em gọi nụ hồng vừa tàn cuối sân
Nghe tình chợt buồn trong lá xôn xao
Để mùa xuân sau mua riêng tình sầu.

Tôi ru em ngủ một sớm mùa xuân
Em hôn một nụ hồng, hỏi thăm về giọt nắng
Tôi ru em ngủ, Hạ cũng vừa sang
Em hôn lên tay mình, để chua xót tình trần.


Nguồn:tuanvietnam.com
Mời nghe ca khúc tại đây:
http://www.tuanvietnam.net/vn/nghexemdo ... index.aspx
"Như đã dấu yêu từ thuở nào..."
Hình đại diện của thành viên
bquoi247
 
Bài viết: 9
Ngày tham gia: Thứ 6 19/09/08 19:20
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: NHỮNG CA KHÚC SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN

Gửi bàigửi bởi bquoi247 » Thứ 7 01/11/08 0:44

Ca khúc: PHÔI PHA
Tác giả: Trịnh Công Sơn
Ca sỹ: Khánh Ly

Đêm cô độc, một vầng trăng cô độc, một nghệ sĩ cô độc ngồi đốt cháy lòng mình với những giai điệu của bản du ca qua bao năm tháng. Có khi nào ta bỗng bồi hồi nhớ lại những ngày xuân xanh trôi xa từ lâu lắm. Cuộc sống là những chuỗi ngày dài, niềm vui thì ít, nỗi buồn thì nhiều. Hư hao, trống trải. Những cuộc tình qua đi, những ngọt ngào qua đi, chỉ cô đơn ở lại làm bạn cùng ta đêm này.


Bất chợt lắng nghe giai điệu Phôi pha – một ca khúc rất xưa của Trịnh, lại thấy lòng hiển hữu những cảm xúc ngổn ngang.

Ca khúc là lời tâm tình về quá khứ, về một người tình đã mờ nhạt trong trí ức, cũng như những chiêm nghiệm về thân phận con người trước sự hữu hạn của một kiếp sống.

Những những ý tưởng ngổn ngang về kiếp người được Trịnh khéo léo đưa vào để làm tăng thêm sức quyến rũ của giai điệu – khắc khoải, cô đơn nhưng không khiến người ta gục ngã. Bài nhạc được viết ở âm giai đoản hoà điệu (harmonic minor - la si do re mi fa sol# la) - một thang âm được sử dụng nhiều trong cấu tứ nhạc Trịnh Công Sơn. Và có lẽ do vậy, nó đã tạo nên cái mênh mang rất riêng của nhạc sĩ tài hoa này.

“Ôm lòng đêm

Nhìn vầng trăng mới về nhớ chân giang hồ

Ôi phù du

Từng tuổi xuân đã già một ngày kia đến bờ

Đời người như gió qua.”


Hình ảnh

Khi giọng ca đầy trữ tình của Khánh Ly cất lên, tôi thấy mình như trôi lênh đênh trên một con sông, cũng lại thấy mình đang hòa trong bóng tối của một túp lều giữa cánh đồng mênh mông. Đơn giản chỉ là mình nhỏ bé trong một không gian rợn ngợp và quá rộng cho vừa nỗi buồn, ưu tư.

Hết một đời người mới ngẫm ra gió sương, mới thấy thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió vô hình. Phù du, cát bụi, sương khói cuối cùng rồi cũng ngủ vùi bình yên trong một đêm tĩnh lặng.

Thế mới biết mỗi kiếp người thật quá nhỏ nhoi. Đường trần cũng chỉ là những chuỗi ngày dài rong ruổi. Và rồi cát bụi sẽ lại trở về với cát bụi. Chỉ có cát bụi là vĩnh hằng, còn cuộc đời cứ mãi phôi pha. Một ngày nào đó, sẽ thấy lòng mình nhẹ tênh như một cơn gió thổi bụi cát xa bay…

Kí ức như cuốn phim quay chậm, hiện về những gương mặt thân thương: “từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ”. Có những niềm vui nho nhỏ, có những nụ cười, có những cuộc tình dài rộng… Nhưng sao nay chỉ còn lại mình ta?

Tôi đã được nghe nhiều ca sĩ thể hiện bài Phôi pha. Mỗi ca sĩ có một phong cách riêng: Hồng Nhung- dịu dàng, Lan Ngọc – đằm thắm, Thanh Lam – nổi loạn và phá cách…, nhưng chưa thấy ai diễn tả một cách chân thật sâu sắc tâm trạng nhân vật chính trong ca khúc như Khánh Ly.

Giọng ca của Khánh Ly hòa làm một với ca từ, với giai điệu của Trịnh, như hai dòng suối đơn độc hòa với nhau, đồng điệu đến lạ kì:

“Không còn ai

Đường về ôi quá dài những đêm xa người

Chén rượu cay một đời tôi uống hoài

Trả lại từng tin vui cho nhân gian chờ đợi”


Con đường đêm nay vắng người sao quá rộng dài, sao quá cô đơn. Từng bước chân nặng nề trên con phố cũ, từng chén rượu cay nâng lên lại hạ xuống, cả một đời uống hoài sao chẳng hết?

Mình ta lại ngồi đây, nhấm nháp men cay đã vĩnh hằng từ muôn thuở, để trả lại cho nhân gian những giọt vui tựa gam màu sáng điểm xuyết trong bức tranh u tối của cuộc đời.

Hình ảnh

“Về ngồi trong những ngày

Nhìn từng hôm nắng ngời nhìn từng khi mưa bay

Có những ai xa đời quay về lại

Về lại nơi cuối trời làm mây trôi”


Thì ra vẫn chỉ là hướng về quá khứ, hướng về những ngày nắng, những ngày mưa của quá vãng. Thì ra vẫn chỉ là một mối tình cũ chẳng thể nguôi vơi.

Và sau hồi tưởng là những chiêm nghiệm rất thật về đời, về người. Đi hết cuộc đời, mỏi chân chùn bước sẽ về với cát bụi, về làm mây bay nơi cuối trời. Cuối cùng thì đời cũng chỉ là phù du, là chốn nương thân cho những kẻ cô đơn chẳng tìm được lối về.

“Thôi về đi

Đường trần đâu có gì tóc xanh mấy mùa

Có nhiều khi từ vườn khuya bước về

Bàn chân ai rất nhẹ tựa hồn những năm xưa”


Quả thật không sai khi có người nhận xét nhiều ca khúc của cố nhạc sĩ Trịnh mang màu sắc Phật giáo và triết lí phương Đông. Phôi pha cũng là một trong số đó. Trần gian chỉ là cuộc dạo chơi một kiếp sống để cuối cùng mới trở về cõi vĩnh hằng hư vô, mới hóa thành cát bụi vĩnh hằng. Cái chết cũng chỉ là một trạng thái – nhẹ tựa mây trôi. Ông thốt lên: "Thôi về đi đường trần đâu có gì".

Lời thúc giục nghe đầy vội vã: Thôi về đi! Trần gian với nắng mưa chẳng đủ làm nên một chốn dung thân. Chỉ sau một giấc ngủ cũng đủ cho mấy mùa tóc xanh thành “bạc trắng như vôi”, chỉ sau một cái chớp mắt cũng đủ đi qua một kiếp người.

Trong ca khúc từ “về” xuất hiện tới 7 lần: đường về, bước về, về lại, về đi… Có một cái gì đó khắc khoải như lời hoài niệm về quá khứ, về những tháng ngày đã xa, về những kỉ niệm, những dư âm mênh mang của một mối tình đã chìm sâu vào dĩ vãng. Lại cũng có cái gì đó tài tử, lãng du cứ bồng bềnh phiêu du trôi qua những tháng ngày vô định để tìm cho mình một chốn riêng.

Trịnh đã dùng một giai kết thật lơ lửng nhưng liền mạch và rất phù hợp với ca từ "bàn chân ai rất nhẹ, tựa hồn những năm xưa” để gợi nhắc những điều khác, không có mặt trong ca từ.

Biết đi về đâu? Về nhà – chẳng có. Về quá khứ - thời gian trôi qua đâu có trở lại. Có chăng chỉ là về với trời, với cát bụi, với cái chung của vĩnh hằng. Và để lắng nghe một hơi thở, một bước chân thật khẽ - tựa hồn những năm xưa.

Ấy là Trịnh, ấy là phôi pha, ấy là xót xa cho một kiếp con người.

Hoàng Anh
Nguồn: tuanvietnam.com

Lời ca khúc: Phôi pha
Nhạc và lời: Trịnh Công Sơn

Ôm lòng đêm nhìn vầng trăng mới về nhớ chân giang hồ
Ôi phù du từng tuổi xuân đã già một ngày kia đến bờ đời người như gió qua

Không còn ai đường về ôi quá dài những đêm xa người
Chén rượu cay một đời tôi uống hoài trả lại từng tin vui cho nhân gian chờ đợi

Về ngồi trong những ngày nhìn từng hôm nắng ngồi nhìn từng khi mưa bay
Có những ai xa đời quay về lại về lại nơi cuối trời làm mây trôi

Thôi về đi đường trần đâu có gì tóc xanh mấy mùa
Có nhiều khi từ vườn khuya bước về bàn chân ai rất nhẹ tựa hồn những năm xưa

Mời nghe ca khúc tại đây:
http://www.tuanvietnam.net/vn/nghexemdo ... index.aspx
"Như đã dấu yêu từ thuở nào..."
Hình đại diện của thành viên
bquoi247
 
Bài viết: 9
Ngày tham gia: Thứ 6 19/09/08 19:20
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: NHỮNG CA KHÚC SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN

Gửi bàigửi bởi chuonchuonkim » Chủ nhật 09/11/08 19:11

Ca khúc: MÙA THU CHẾT
Lời thơ: Guillaume Apollinaire
Nhạc: Phạm Duy
Thể hiện: Duy Quang

Khi ngắt một cụm hoa dại cầm lên trên tay, chợt giật mình nhớ đến một người con gái mà mình yêu thương đang ở một phương trời xa lắc, thầm thì nhắn gửi rằng: "Mùa thu đã chết rồi em ạ! Chúng mình mãi không còn có nhau trong cuộc đời nữa".

Mỗi khi mùa thu về, tôi vẫn thường có những hoài niệm mông lung. Mùa thu gợi cho người ta cảm giác nao nao tiếc nhớ mùa xuân xanh, mùa hạ trắng đã đi qua. Bên kia dốc cuộc đời chỉ còn mùa thu vàng và mùa đông xám.

2 giờ sáng nay, tôi bồn chồn thức giấc, chợt thấy thèm nghe lại ca khúc Mùa thu chết. Ngồi một mình trong phòng, nghe tiếng hát, lời ca buồn não nuột:

Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Em nhớ cho
đôi chúng ta
sẽ chẳng còn gần nhau nữa
Trên cõi đời này
từ nay mãi mãi không thấy nhau
Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo
Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em


Hình ảnh
Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo - Nguồn: pbase.com

Lời của ca khúc Mùa thu chết được nhạc sĩ Phạm Duy viết từ bài thơ L"Adieu của nhà thơ Guillaume Appolinaire (1880-1918):

L’adieu

J"ai cueilli ce brin de bruyère
L"automne est morte souviens-t"en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyère
Et souviens-toi que je t"attends


Nhà thơ Bùi Giáng đã dịch lại như sau:

Lời vĩnh biệt

Ta đã hái nhành lá cây thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tao phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó...


Cách dịch bài thơ này của Bùi Giáng hơi cầu kỳ, nên tôi vẫn thích cách dịch của Phạm Duy hơn. Bài thơ thật đẹp và cũng thật buồn khi mùa thu được gắn với hoa thạch thảo, hương thời gian và sự cách biệt.

Hoa bruyère trong thơ Guillaume Appolinaire đã được Bùi Giáng và Phạm Duy dịch là hoa thạch thảo. Tự điển Pháp-Việt giải thích hoa bruyère là một loài hoa dại mọc trên cát sỏi. Có lẽ từ thạch thảo được Bùi Giáng và Phạm Duy dịch căn cứ đặc tính này của hoa bruyère.

Hình ảnh
Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em
Nguồn: hautefort.com

Đó là hoa cúc Nhật Bản mà dân gian gọi là cúc cánh mối. Một cách nhìn hơi lạ về mùa thu, bấy lâu nay người ta thường hình dung về mùa thu chỉ bằng hình ảnh lá vàng rụng rơi, héo hắt như trong ca khúc Buồn tàn thu của nhạc sĩ Văn Cao:

Đêm mùa thu chết,
Nghe mùa đang rớt rơi theo lá vàng

Còn nhớ đêm xưa
Kề má say sưa
Nhưng năm tháng qua dần,
Mùa thu chết bao lần.
Thôi tình em đấy,
Như mùa thu chết rơi theo lá vàng.


Trong L" Adieu, Guillaume Appolinaire đã chọn được một chi tiết thật ấn tượng cho mùa thu: "Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo, Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi". Khi ngắt một cụm hoa dại cầm lên trên tay, chợt giật mình nhớ đến một người con gái mà mình yêu thương đang ở một phương trời xa lắc, thầm thì nhắn gửi rằng: "Mùa thu đã chết rồi em ạ! Chúng mình mãi không còn có nhau trong cuộc đời nữa".

Buồn muốn khóc...

"Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo" - câu thơ đẹp đến lạ lùng, có vẻ hoài cổ mà lại rất mới. Có lẽ ấn tượng với hương thời gian trong L"Adieu nên nhà thơ Đoàn Phú Tứ có bài thơ Màu thời gian với những câu thơ thật đẹp:

Duyên trăm năm đứt đoạn
Tình một thủa còn vương
Hương thời gian thanh thanh
Màu thời gian tím ngát


Thoảng trong mùi hoa thạch thảo, nghe như có chút hương nắng, hương mưa của những ngày tháng cũ, làm chạnh lòng nhớ đến dư hương một mối tình cách xa nghìn trùng

Đôi chúng ta
sẽ chẳng còn gần nhau nữa
trên cõi đời này
Từ nay mãi mãi không thấy nhau


Cảm xúc thật buồn bã, nhưng cái tình gửi gắm trong L" Adieu vẫn rất ngọt ngào, đằm thắm:

Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em

Vì thế nên, cái kết của bài thơ ấy, bài hát ấy sáng lên lung linh và huyền ảo, sự cách trở của không gian và thời gian đã trở thành vô nghĩa trước tình yêu và nỗi nhớ.

Huỳnh Thanh Luân


Nguồn: tuanvietnam.net

Lời ca khúc MÙA THU CHẾT:

Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
mùa thu đã chết
Em nhớ cho
mùa thu đã chết
Em nhớ cho
mùa thu đã chết
đã chết rồi

Em nhớ cho
Em nhớ cho
Đôi chúng ta
sẽ chẳng còn gần nhau nữa
trên cõi đời này
trên cõi đời này

Từ nay mãi mãi không thấy nhau
Từ nay mãi mãi không thấy nhau
từ nay mãi mãi
không thấy nhau

Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi

Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo
Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em
Vẫn chờ em
Vẫn chờ em
Vẫn chờ em
Vẫn chờ
Vẫn chờ
đợi
em...


Mời nghe ca khúc tại đây:
http://www.tuanvietnam.net/vn/nghexemdo ... index.aspx
Chuồn chuồn kim bé nhỏ, lặng lẽ bay trong chiều vàng...
Hình đại diện của thành viên
chuonchuonkim
 
Bài viết: 110
Ngày tham gia: Thứ 6 20/06/08 14:05
Đến từ: Bờ ao nhà mình
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: NHỮNG CA KHÚC SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN

Gửi bàigửi bởi phanthikimanh » Thứ 2 10/11/08 13:43

Ca khúc: MÙA THU CHO EM
Nhạc: Ngô Thụy Miên
Lời: Thụy Anh
Thể hiện: Ngọc Lan

Với Mùa thu cho em, Ngô Thụy Miên đã vẽ một mùa rất riêng, tươi sáng và ấm áp. Nó khác hẳn màu phôi pha, úa tàn ta thường gặp trong các tình khúc thu của những nhạc sĩ cùng thời. Có mưa đấy nhưng đem lá rắc lưng đồi, màu nắng nhẹ để điểm trang hàng mi thiếu nữ, và nỗi cô liêu không còn ám ảnh trái tim người trẻ tuổi.

Thành phố nhỏ và hiền như bàn tay con gái, thành phố trầm mặc cổ kính như một nỗi buồn đã xa. Tĩnh lặng, yên bình. Không thể biết khi nào mùa thu đã tới, cũng chưa thể nắm bắt hình hài của mùa mới vừa sang.

Chỉ lắng nghe âm thanh dịu dàng một bài hát cũ, để những ngón tay miết nhẹ lên giai điệu và lòng thì thầm nhắc khẽ: “Thu rồi…”

Hình ảnh
Mùa thu đã đến nơi này chưa anh? - Nguồn: photobucket.com

Mỗi tình khúc của Ngô Thụy Miên giống như một nỗi nhớ đánh rơi bên hồ, có màu sắc, hương vị và thanh âm riêng biệt. Để rồi một ngày đầu thu, nỗi nhớ mang trên mình đôi cánh xanh trong suốt, bay lên từ vòm sóng và hát ríu ran bản tình ca giữa đất trời.

Anh có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Anh có nghe nai vàng hát khúc yêu đương

Và anh có nghe khi mùa thu tới
Mang ái ân mang tình yêu tới

Anh có nghe nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé.
Anh có hay mùa thu mưa bay gió nhẹ
Anh có hay thu về hết dấu cô liêu

Và anh có hay khi mùa thu tới
Bao trái tim vương màu xanh mới
Anh có hay hay mùa thu tới hồn em ngất ngây.

Nắng úa dệt mi em
Và mây xanh thay tóc rối
Nhạt môi môi em thơm nồng
Tình yêu vương vương má hồng
Sẽ hát bài cho anh
Và ru anh yên giấc tối

Ngày mai khi mưa ngang lưng đồi
Chờ anh em nghe mùa thu trôi.

Anh có mơ mùa thu cho ai nức nở
Anh có mơ mơ mùa mắt ướt hoen mi
Và anh có mơ khi mùa thu tới
Hai chúng ta sẽ cùng chung lối
Em với anh mơ mùa thu
ấy tình ta ngát hương

Đó là Mùa thu cho em, một bài hát hài hòa giữa ca từ bay bổng trong sáng đặt trên nền nhạc cổ điển của thập niên 70. Tôi thích nghe Ngọc Lan thể hiện ca khúc này. Giọng cô chững chạc, sâu sắc và mơ mộng. Cô hát về mùa thu vừa lãng mạn, kín đáo, lại vừa đắm say, sôi nổi. Tiếng hát Ngọc Lan mở ra một không gian êm đềm, ở đó cảnh vật hiện lên tươi tắn và tình người chan chứa, thiết tha.

Mùa về trong phố, dắt theo dịu dàng một cơn mưa. Người ta thường nói ở xứ này vào ngày mưa buồn lắm. Những con đường nhỏ thưa thớt bóng người, chỉ còn vòm cây xanh thẫm đổ xuống như một chiếc dù ngăn cách mặt đất với bầu trời.

Đi qua nơi nào cũng bắt gặp nét cổ kính phong rêu: mái ngói đỏ sậm, bức tường phai màu, hoa Chăm Pa trên cây. Và tất cả quán café ở đây đều dìu dặt những bản nhạc trữ tình êm ái. Tâm hồn thành phố nhỏ từ mấy trăm năm đã là một hòa tấu thật hiền và xúc cảm. Người lạ ghé thăm, ngỡ ngàng bởi sự trầm lắng, dễ thương và xíu xiu nơi này.

Buổi sáng, ngồi bên hiên quán café nhìn xuống mặt hồ xanh rộng, tay xoay xoay ly trà và ngắm những con bồ câu sà xuống kiếm hạt dưa. Mưa bụi khẽ khàng đậu trên tóc, trên má, rồi rớt xuống tay mát dịu. Ngày mưa, nhưng không buồn…

Không gian tĩnh tại, hợp quá với một tình khúc của Ngô Thụy Miên. Nhạc sĩ không sinh ra trên đất này, nhạc phẩm không nhắc tới đất này, mà sao “tạng” của ông lại như thể bắt nguồn từ chất điềm đạm, mộng mơ vốn là bản sắc nơi đây vậy.

Mùa thu, một ngày mưa, xứ sở mang tên nỗi buồn. Sao tất cả điều này bước vào âm nhạc của Ngô Thụy Miên lại nồng ấm, giàu tình cảm đến thế. Màu vàng của nắng, màu xanh cây cối, bụi mưa trong, cùng môi thơm thiếu nữ… đã dệt nên mối tình đẹp, se sợi dây yêu thương vấn vít và khiến lòng người mẫn cảm, tinh tế hơn trước những thanh âm mùa: “Anh có nghe, nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé.”

Một lời tỏ tình ý nhị và nữ tính. Cô gái đã nhờ mùa thu nói hộ lòng yêu, hay cô chính là mùa thu đấy, tóc mây môi hồng, hát tình ca và mơ về đường yêu thơm ngát.

Hình ảnh
Em chợt ước mình làm một chiếc lá mỏng, treo nơi đầu cơn gió lạ
ca hát cùng mùa sang...
- Nguồn: flickr.com

Ngoại ô mùa thu. Lối mòn quanh co chạy lên dốc, thấp thoáng màu hoa giấy trắng hồng xập xòe như cánh bướm nhỏ. Xung quanh là đồi thông trùng điệp. Màu thông xanh kì ảo, mượt mà, đôi khi có thể khiến tâm hồn bật khóc vì những phiến lá nhỏ thon như nỗi buồn quỳ gối.

Cỏ dưới chân mịn ướt, mùi rêu ẩm trên thân cây lẫn với hương dẻ vàng thơm mềm. Không gian mùa thu chìm trong màu xanh ngát. Mát lạnh thẳm sâu. Muốn làm một chiếc lá mỏng, dũng cảm treo nơi đầu cơn gió lạ, qua ngày bão ngày mưa, lá vẫn bền bỉ ở lại với đời hát ca. Muốn làm một mặt trời bên lưng đồi vùi ngủ, không mang sắc đỏ, không lấp lánh vàng, một mặt trời đi vắng cho ngày mưa êm thật êm.

Ngày mai khi mưa ngang lưng đồi
Chờ anh, em nghe mùa thu trôi.


Ở lưng đồi mùa thu, có những cơn mưa về đậu lại, ngọn thông cao rì rào và một người con gái mắt trong đứng đợi tình yêu. Câu nhắn nhủ hẹn hò đã trở thành điểm nhấn của ca khúc, buông chậm rãi xao xuyến như đám mây vắt ngang bầu trời. Mùa thu chỉ vừa tới như lòng người mới lần đầu chớm yêu.

Với Mùa thu cho em, Ngô Thụy Miên đã vẽ một mùa rất riêng, tươi sáng và ấm áp. Nó khác hẳn màu phôi pha, úa tàn ta thường gặp trong các tình khúc thu của những nhạc sĩ cùng thời.

Có mưa đấy nhưng đem lá rắc lưng đồi, màu nắng nhẹ để điểm trang hàng mi thiếu nữ, và nỗi cô liêu không còn ám ảnh trái tim người trẻ tuổi. Trái tim đó đã biết gõ nhịp yêu thương và mang đôi cánh xanh trong suốt bay trên đồi để hát ríu ran về tình yêu cùng nỗi nhớ.

Những ngày mưa, mùa này, có thể nhặt trong thành phố biết bao nhiêu là nỗi nhớ, có màu sắc, hương vị và âm thanh riêng biệt. Riêng tôi, tôi vẫn muốn được lần nữa ngồi bên hiên quán café ven hồ, tay xoay xoay ly trà và thảnh thơi ngắm những con bồ câu sà đậu kiếm hạt dưa.

Tôi biết có thể từ dưới mặt hồ trong veo này, hay ở lưng đồi mùa thu phía xa kia, sẽ đổ về một dòng nhạc phảng phất hơi sương ẩm trộn lẫn mùi thơm của ban mai tinh khiết.

Và tôi lại ước mình được trở thành một mảnh lá treo nơi đầu cơn gió, một mặt trời ngủ quên bên lưng đồi, cho ngày mưa cứ thế trôi êm, êm mãi…

Ở lưng đồi mùa thu, Người biết không - tôi - vẫn đợi.

Lan Tử Viên

Nguồn: tuanvietnam.net
Mời nghe ca khúc tại đây:
http://www.tuanvietnam.net/vn/nghexemdo ... index.aspx
Tiếng chim hót trong bụi mận gai...
Hình đại diện của thành viên
phanthikimanh
 
Bài viết: 381
Ngày tham gia: Thứ 7 30/06/07 20:55
Đến từ: TP. Hồ Chí Minh
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: NHỮNG CA KHÚC SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN

Gửi bàigửi bởi phanthikimanh » Thứ 2 10/11/08 13:53

Ca khúc: TRỞ VỀ DÒNG SÔNG TUỔI THƠ
Sáng tác: Hoàng Hiệp
Thể hiện: Mỹ Linh
Sông quê hương vẫn nằm đó, lắng nghe tiếng đổi thay của mỗi tuổi thơ, dịu dàng và thân thuộc. Mỗi khi chiều về, lòng sông lóng lánh những tia nắng cuối cùng, ôm ấp tiếng cười khúc khích nô đùa trên sóng nước, vang vang theo gió lộng.

Một ngày nắng hanh hao vàng, vội vã rời xa thành phố, tôi chạy về theo tiếng gọi của miền ký ức, nơi có những triền đê thoải xanh lộng gió, có con sông quê miệt mài chảy trôi theo tháng năm với những ký ức êm đềm. Những ưu tư khắc khoải giờ đây bỏ lại trong lòng thành phố...

Để rồi lại một lần được đứng trước con sông yêu dấu, lại một lần được đi thuyền sang bên kia sông, thảnh thơi thả mái tóc tung bay giữa con sông quê và những gương mặt tưởng xa lạ mà lại quá đỗi thân quen, quyến luyến.

Quê tôi ai cũng có một dòng sông bên nhà
Con sông quê gắn bó với tuổi thơ đời tôi
Bao năm xa quê ấy trong mơ tôi vẫn thấy
Hôm nay tôi trở về lòng chợt vui thấy sông không già

Sông vẫn in màu mây
Vẫn khi vơi đầy vẫn mang phù sa làm đẹp thêm làng quê yêu dấu
Sông vẫn như thuở ấy
Vẫn con đò ngang đón đưa người sang và từng đêm hát ru đôi bờ

Câu hát thiết tha ngân lên mà ngỡ như tiếng tình yêu quê hương nơi sâu thẳm trái tim đang thổn thức vỗ bờ. Dù có thể là đã muộn. Có thể sông đã dỗi hờn tôi lắm. Nhưng tôi đã trở về. Bên bến bờ yêu thương vẫn thường ru ngủ tôi trong ký ức tuổi thơ hạnh phúc.

Sông quê tôi không mang màu trắng tinh khiết của những đám mây, không in bóng màu trời như trong câu hát, mà chỉ đậm màu đỏ nặng của những phù sa quanh năm bồi đắp màu mỡ bên bờ.

Tuổi thơ tôi là những ngày nước lên, ngập ướt cả lên tận thềm nhà. Người lớn thì lo lắng đắp đê, chuẩn bị gạo sao cho gia đình không bị đói trong những ngày nước sông lên, còn trẻ con chúng tôi thì thích chí đùa nhau chân trần lội nước chẳng chút âu lo.

Tôi còn nhớ rằng hồi đó, quê tôi trồng nhiều mía lắm. Cứ đến mùa thu hoạch mía, làng tôi lại rộn rạo hẳn lên. Trẻ con chúng tôi vẫn thường ngồi lên những đống mía mới chặt, rước mía ăn mỏi miệng mà vẫn toe toét nghịch đùa. Đêm đến, chúng tôi không chịu đi ngủ sớm, vẫn chong chong thức xem bố mẹ nấu mật, để rồi háo hức tranh nhau ăn thử mẻ mật mới nấu xong vẫn còn nóng bỏng...

Rồi đến những ngày đi kiếm củi, hai chị em tôi lại cắp chiếc rổ to đùng lang thang đi nhặt bã mía người ta rước ra ăn rồi vứt lại trên đường, mang về nhà phơi, mệt nhưng lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn như thể lúc đó với chúng tôi, đó đơn giản chỉ là một trò chơi đồ hàng.

Hình ảnh
Nguồn: thugian.com.vn

Tuổi thơ chúng tôi đã trôi qua bên dòng sông quê hiền hoà, chứng kiến những tháng ngày khó khăn, thiếu thốn nhưng luôn được bao bọc, chở che bởi sự ấm áp của tình yêu.

Trong tim ai cũng có một dòng sông riêng mình
Tim tôi luôn gắn bó với dòng sông tuổi thơ
Con sông tôi tắm mát
Con sông tôi đã hát
Con sông cho tôi đậm một tình yêu nước non quê nhà


Năm tháng đi qua. Tôi giờ đây không còn là cô bé con nhút nhát, sợ hãi không dám tập bơi trên sông trong vòng tay giang rộng vỗ về của bố. Tôi giờ đây là tôi của thành phố với những lo toan quay cuồng trong vòng quay của cuộc sống...

Để rồi một lúc thu mình trong góc riêng, trái tim chợt thổn thức trong tiếng gọi êm đềm của một tuổi thơ biết sẽ chẳng bao giờ trở lại. Để rồi hôm nay tôi lại về đây, bên dòng sông quê hương, lắng nghe những ủi an vỗ về của sóng, của gió, của những miên man trìu mến tựa hồ như đôi bàn tay ấm nóng áp vào má quá đỗi dịu dàng.

Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng phải trải qua những buồn vui, sóng gió đẩy đưa. Có nhớ, có quên. Nhưng không hiểu sao, tuổi thơ vẫn luôn là ký ức khó phai nhất, như dấu ấn khắc sâu trong tâm khảm mỗi trái tim.

Bởi chăng đó là những ký ức đầu tiên của cuộc đời mỗi con người? Hay đó luôn là miền bình an nhất, trong trẻo nhất để ta tìm về mỗi khi cần nơi chốn yên lành không mộng mị để ngơi nghỉ, thảnh thơi?

Sông quê hương vẫn nằm đó, lắng nghe tiếng đổi thay của mỗi tuổi thơ, dịu dàng và thân thuộc. Mỗi khi chiều về, lòng sông lóng lánh những tia nắng cuối cùng ôm ấp tiếng cười khúc khích trẻ thơ nô đùa trên sóng nước, vang vang theo gió lộng.

Hình ảnh
Bến sông chiều buông - Nguồn: channelvn.net

Bỗng nhiên, thèm quá một cánh diều chao liệng giữa không trung. Một cánh diều no căng gió, cánh diều mang những ước mơ trẻ thơ chạy dài trên triền đê, khẽ khàng làm duyên với những ngọn gió vi vu lượn quanh trong cuộc hành trình xa tít tắp.

Sông cũng như người ấy
Có khi vui buồn có khi hờn ghen chỉ tình yêu tuổi thơ mới thấy
Ôi những con thuyền giấy những năm tuổi thơ đã đi về đâu?
Ðể mình tôi nhớ nhung bây giờ


Sông vẫn như chờ đợi đến một ngày những giấc mơ sẽ lại bay về, quây quần ấm áp. Như những câu thơ mặn mà của nhà thơ Tế Hanh:

Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương


Câu hát vẫn tiếp tục vang vang trong trái tim bé nhỏ. Một cảm giác hạnh phúc và bình yên bất tận len lỏi trong tôi. Sau cùng tất cả, tôi lại được đứng nơi đây ngắm nhìn con sông, ngắm nhìn làng quê đã từng ấp ủ những giấc mơ trẻ thơ tôi.

Để rồi nhận ra, luôn hiện hữu hình ảnh một dòng sông trong mát, diệu kỳ, qua bao tháng năm vẫn chảy trôi đến miệt mài, bất tận trong mỗi trái tim…

Phương Anh

Nguồn:tuanvietnam.net

Mời nghe ca khúc tại đây:
http://72.14.235.104/search?q=cache:6Bo ... cd=6&gl=vn
Tiếng chim hót trong bụi mận gai...
Hình đại diện của thành viên
phanthikimanh
 
Bài viết: 381
Ngày tham gia: Thứ 7 30/06/07 20:55
Đến từ: TP. Hồ Chí Minh
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: NHỮNG CA KHÚC SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN

Gửi bàigửi bởi phanthikimanh » Thứ 2 10/11/08 14:24

Ca khúc: TÔI ƠI ĐỪNG TUYỆT VỌNG
Sáng tác: Trịnh Công Sơn

Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng - vì xung quanh ta vẫn còn đồng loại - đồng loại - nơi ấy có những yêu thương vẫn gọi ta về nhận mặt. Hãy tìm về những điều bình dị ấy để thấy rằng cuộc đời này vẫn đáng sống, đáng yêu

Trịnh Công Sơn từng viết: "Tôi chỉ là tên hát rong đi qua miền đất này để hát lên những linh cảm của mình về những giấc mơ đời hư ảo.." và "Mỗi bài hát của tôi là một lời tỏ tình với cuộc sống, một lời nhắn nhủ thầm kín về niềm tuyệt vọng".

Tôi ơi đừng tuyệt vọng cũng không nằm ngoài những lời thủ thỉ ấy. Bài hát mở đầu chậm rãi và réo rắt những miên man :

Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em là tôi và tôi cũng là em


Hình ảnh
Mùa đang rụng trên vai, lá vàng phai rồi cũng lìa cành...
Nguồn: pbase.com


Mùa đang rụng trên vai. Những buồn vui cứ đi đi về về như là tri kỉ. Tóc vẫn rối tung vì những vô thường đang đầy lên thành năm tháng... Lá mùa thu vàng phai, oằn cong, khô khốc. Lá mùa thu rớt rơi, tàn rụng ngay trong lòng đông lạnh...

Có điều gì nghe như thở dài và xót xa, tiếc thương cho "những ngày vui ngắn ngủi". Có điều gì nghe như vắng lặng và xa xăm... Nhưng cũng có điều gì nghe như là Định Mệnh - Định Mệnh của một chiếc lá hết xanh rồi úa, hết bình mình rồi chiều tàn... như ngày qua ngày, năm tháng qua năm tháng, mùa qua mùa, tôi qua tôi... Trôi đi thật chậm, thật nhanh...

Tất cả chúng ta đi qua năm tháng giống như hành trình của một chiếc lá. Chiếc lá ấy qua bao nhiêu mưa nắng, chứa trong mình bao nhiêu bộn bề những được -mất, để rồi tuổi mình tàn tạ và tiều tụy những thanh xuân. Nhưng nơi chiếc lá rụng ấy, một sớm mai nào đó khi thức giấc, ta sẽ thấy một chồi xanh nhú lên...

Một hành trình mới lại bắt đầu: Sự sống nảy sinh từ cái chết - bước qua đêm tối là sẽ tới bình minh!

Hình ảnh
... Nhưng chồi non rồi sẽ nảy lên, qua đông giá... - Nguồn: photobucket.com

Ừ, phải rồi: Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông để chuẩn bị cho một mùa lá mới xanh non tơ... Vì thế mà Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng!
Cứ để tất cả trôi đi, rơi đi, rồi sẽ ổn thôi. Em, tôi và biết bao khuôn mặt người trong cuộc sống này sẽ bình yên, sẽ nhẹ nhàng hơn khi đối mặt với những khó khăn, thiệt thòi và mất mát ... Cứ nhớ rằng Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng. Em là tôi và tôi cũng là em!

Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo
Con diều rơi cho vực thẳm buồn theo


Trịnh ơi, có điều gì như đang rơi? Con diều bay trên nền trời bao la rộng lớn nhưng sao "linh hồn lạnh lẽo" thế? Trống rỗng, nguội lạnh đến mức không có nổi cho riêng mình một niềm vui nhỏ nhặt ngay tự trong tâm ư? Con diều bay âm thầm, lặng lẽ chở những giọt buồn rơi làm cho "vực thẳm buồn theo". Nỗi buồn lan tỏa, xâm chiếm, ám ảnh cả không gian... Nhưng có yêu đời đến cuồng say thì mới biết buồn đế tận cùng như vậy :

Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ
Tôi là ai mà còn trần gian thế?
Tôi là ai? Là ai? Là ai?
Mà yêu quá đời này ...


Tôi là ai mà mà mắt ghi dấu lệ nhạt nhoà? Tôi là ai mà khóc đau trước những nỗi buồn đời sống? "Tôi là ai mà trần gian thế"? Những âm, vang to nhỏ của cuộc sống bộn bề ngoài kia sao mãi day dứt tôi? Và tôi là ai mà niềm tin yêu đời vẫn cháy lên trong tuyệt vọng cùng cực? Tôi là ai? Là ai? Là ai thế? Câu hát vang như lời tự vấn trong mỗi người - Chúng ta là ai giữa cuộc đời rộng lớn này?

Hình ảnh
Tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa...
Nguồn: deviantart.com

Trịnh từng viết: "Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng - Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình .Tin vào cuộc đời vốn không thể khác. Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của một tên tuyệt vọng". Phải yêu đời, yêu người đến quên mình thì Trịnh mới viết đầy ẩn ức và vương bụi trần như thế .

Đừng tuyệt vọng , tôi ơi đừng tuyệt vọng
Nắng vàng phai như một cõi đời riêng
Đừng tuyệt vọng , em ơi đừng tuyệt vọng
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh


Điệp khúc Tôi ơi, đừng tuyệt vọng lại vang lên như câu hát ru an ủi những kiếp người nhỏ nhoi dưới bầu trời này. Đời đáng chán nhưng đời cũng đáng yêu. Đời là cõi tạm nhưng đời cũng thiên thu.

Đừng tuyệt vọng, tôi ơi, đừng tuyệt vọng
Đừng tuyệt vọng em ơi đừng tuyệt vọng


Lá vàng rơi như một cõi lòng riêng xao xác những trầm mặc. Nhưng đừng buồn Tôi ơi, Em ơi vì "Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh". Hãy cứ yêu đời, hãy cứ đầu trần chân đất hát khúc tươi vui như những đứa trẻ giữa lòng bao la. Mỗi ngày, đời sống dường như co lại, hãy chọn cho mình một niềm vui, những bông hoa và những nụ cười, em nhé. Dù chỉ để gió cuốn đi, để gió cuốn đi.

Như thế, tôi và em đã không hờ hững để tuổi mình đi qua trong quên lãng. Ông trời sinh ra cho ta đôi bàn tay, một để trao và một để nhận. Em hãy cứ cho đi những gì em có. Đời sẽ trả lại em hơi thở của những nỗi đau và niềm hạnh phúc. Em sẽ lớn lên từ những điều đó, vì cuộc sống là những trải nghiệm. Người ta học lớn khôn từ những điều khờ dại mà em.

Cuộc sống có những hư hao thì cũng sẽ có những đủ đầy, vẹn nguyên. Và cuộc sống cho em một nỗi đau thì cũng sẽ cho em một bờ vai xoa dịu những nỗi đau đó, em biết không?

Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng - vì xung quanh ta vẫn còn đồng loại - đồng loại - nơi ấy có những yêu thương vẫn gọi ta về nhận mặt. Hãy tìm về những điều bình dị ấy để thấy rằng cuộc đời này vẫn đáng sống, đáng yêu. "Một nhành hoa giữa tâm hồn" sẽ làm ta tha thiết hơn ...

Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ
Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên


Bài hát kết thúc bằng hình ảnh con đường xa và nắng chiều quạnh quẽ, thê lương. "Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên". Nhè nhẹ thôi nhưng sầu ơi sao sầu thế? Thôi nào, ngủ ngoan ta ơi vì "dù em khẽ bước không thành tiếng, cõi đời bao la vẫn ngân dài".

Hãy đi và hãy trải nghiệm, em sẽ thấy đời vẫn xanh qua bao nhiêu mưa nắng dãi dầu. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng của lòng mình, em sẽ thấy "tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa".

Đó phải chăng là lời nhắn nhủ thầm kín về niềm tuyệt vọng mà nhạc sĩ Trịnh Công Sơn - kẻ du ca lãng đãng qua những miền hư hư thực thực của cuộc đời này viết nên những khúc hát yêu đời, yêu sống để gửi tới mỗi chúng ta?

Du Nguyên
Nguồn: tuanvietnam.net

Mời nghe ca khúc tại đây:
http://209.85.175.104/search?q=cache:Ly ... d=10&gl=vn
Tiếng chim hót trong bụi mận gai...
Hình đại diện của thành viên
phanthikimanh
 
Bài viết: 381
Ngày tham gia: Thứ 7 30/06/07 20:55
Đến từ: TP. Hồ Chí Minh
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: NHỮNG CA KHÚC SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN

Gửi bàigửi bởi phanthikimanh » Thứ 2 10/11/08 22:45

Ca khúc: BÌNH YÊN
Tác giả: Quốc Bảo

Bình yên một thoáng cho tim mềm...

Tự nghĩ, phải chăng miền bình yên ấy thật ra vẫn còn quá xa xôi? Xa đến mức trở thành một khát vọng, bật lên thành câu ru cho chính hồn mình? Lặp đi lặp lại “bình yên” như nguyện cầu. Gọi mãi, gọi mãi em như lời yêu thương vô vọng.

“Đó là truyền thuyết về một loài chim không có chân. Nó cứ bay mãi bay mãi, không ngừng nghỉ. Nếu mệt, nó sẽ ngủ trong khi đang bay. Nó sẽ ngủ trong gió. Loài chim đó chỉ dừng chân một lần duy nhất trong đời… Lúc nó dừng chân cũng là lúc nó chết.”

Những người có tâm hồn bị kềm hãm có lẽ sẽ kiếm tìm sự bình yên trong những chuyến đi dài. Họ đi mãi, đi đến bất cứ đâu, không thể dừng lại được. Không có nơi đi, cũng không có nơi đến. Vốn dĩ, cái đích đến ấy đã mờ nhạt trong trái tim họ tự bao giờ.

Với những người đã đi quá nhiều, đã trải quá nhiều, đã mệt quá nhiều, “bình yên” có lẽ lại nằm trong sự tĩnh tại, cô tịch, bình lặng - sự bình yên của “một ngôi nhà bão dừng sau cánh cửa”.

Hình ảnh
Bình yên ta vào đêm... Bình yên để sóng nâng niu bờ..

Có lẽ, “bình yên” chính là một tâm hồn đã tìm được sự bình an, tìm được một nơi chốn nghỉ ngơi. Cho mình và cho người. Không kiếm tìm. Tạm quên đi một vài khao khát. Dù chỉ là đôi lúc thoáng qua ngắn ngủi…

Bình yên như một lời kinh nguyện cầu khe khẽ rung lên trong đêm…

Bình yên một thoáng cho tim mềm.

Bình yên ta vào đêm.
Bình yên để đoá hoa ra chào.

Bình yên để trăng cao.
Bình yên để sóng nâng niu bờ.

Bình yên không ngờ...
Lòng ta se sẽ cầu kinh bình yên.


Dường như có thể nghe được tiếng sóng vỗ dưới mặt biển khơi tràn ánh trăng thâu. Bầu trời đã từng rực sáng đến thế. Mặt nước đã từng có những cơn cuồng nộ dữ dội đến thế. Trăng này đã từng tròn lại khuyết bao lần. Bờ cát này in dấu chân của muôn triệu sinh linh bao nhiêu năm tháng. Tất cả, đã chìm vào trong khoảnh khắc này, của đêm vô tận.

Cả lòng người vốn quá nhiều khát khao, biết bao bão tố.

Giọng hát Mai Khôi an lành, mềm, ngọt, “đôi khi ngọt hơn cả mức cần thiết"- như lời nhạc sĩ Quốc Bảo từng nhận xét. Qua giọng ca trong vắt ấy, miền bình yên tìm được trong những ca từ đẹp đẽ như từng chuỗi nước đang rơi xuống mái hiên sau cơn mưa đêm.

Những nuối tiếc, nhớ thương, hồi ức gợi về khi con người đối diện với bóng tối cũng lặng lẽ trôi đi, mất hút vào thinh không lồng lộng. Nơi ấy, vệt chảy của thời gian chỉ để lại chút hương ngọt đắng vị mưa tàn.

Nơi ấy, sự cô đơn còn lại cũng không còn xa xót nữa.

Bình yên để gió đưa em về.

Bình yên ta chờ nghe,
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình;
Chờ nghe tình lung linh

Bình yên để nắng soi môi thơm.

Bình yên ta mừng...
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.


Như loài chim không chân, cứ bay mãi, bay mãi không thể dừng lại được, những khát khao này sẽ đưa ta đến đâu? Như loài chim không chân, đi mãi mà không thể tìm nơi để trở về, nếu có thể, hãy để ta trở thành nơi chờ em quay lại. Bình yên, nơi chốn này.

Hình ảnh
Bình yên một thoáng cho tim mềm...
Nguồn: trulyloveable.com

Tự nghĩ, phải chăng miền bình yên ấy thật ra vẫn còn quá xa xôi? Xa đến mức trở thành một khát vọng, bật lên thành câu ru cho chính hồn mình? Lặp đi lặp lại “bình yên” như nguyện cầu. Gọi mãi, gọi mãi em như lời yêu thương vô vọng.

Mừng em đã biết xót thương tình yêu, mà vẫn chỉ là chờ đợi. Đi qua đau thương để trở về, mà vẫn còn đây đơn côi. Tìm trong chính bão giông lòng mình chút ước vọng tĩnh an này. Hạnh phúc, dù chỉ là ước vọng, vẫn như một ngọn đèn soi sáng qua đêm thâu.

Như từ bao la ta ra đời, một kiếp nữa.
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên, cùng nhau.
Như một câu hát ứa ra từ tim.
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên,
Để quên hết khó khăn chia lìa...


Một ngày đã cạn đau thương. Một ngày biết xót thương và trân trọng. Một ngày không còn chia ly. Ta đã tìm kiếm điều gì trong những ngày quay cuồng theo vòng xoáy cuộc đời, theo vô vàn ước muốn và tham vọng? Điều ấy, trong phút giây này, ta đã quên.

Và ta nhớ, có lẽ, từng có một thời gian nào đó, khi ta còn là cát bụi trôi trong khoảng không bao la này, khi ta đến với cuộc đời này cùng tiếng khóc không phải do đau khổ hay vui sướng, ta đã từng thấy mình tan đi.

Và ta nghĩ, trong cõi vô cùng này, gì là thật? Thời gian ư? Một phút giây so với một trăm năm nào có khác gì? Ta đang sống đây, hay từng tế bào đang chết. Ta ngày mai không phải ta hôm nay. Ở bên nhau, giây phút này, cho đến một vạn năm sau cũng có gì khác biệt?

Người ta, vì yêu thương quá nhiều với đời, với người mà ước muốn quá nhiều, nhưng có bao giờ ngừng lại được trong cuộc đuổi bắt với chính cái bóng của mình. Ra khỏi ám ảnh của chia ly, rũ bỏ sức nặng của thời gian, quên đi thân phận của kiếp người, dù chúng ta có là những con chim ngủ trong gió bão, vẫn có thể ngả vào nhau để tìm một phút giây tĩnh tại.

Đi qua rất nhiều con đường, được nhiều và mất cũng nhiều, cuối cùng, ta dành tặng cho nhau chỉ một lời chúc “Bình yên”.

Một người bạn hỏi “Tại sao đang độ tuổi 20 mà chúng ta ai cũng mệt mỏi đến thế?” Chúng ta bước vào đời một thời gian không thể gọi là mới nhưng cũng quá ngắn với chiều dài một kiếp. Chúng ta ai cũng tự đặt cho mình một mục đích, cố gắng thu xếp cuộc sống, tương lai của mình, của gia đình. Mỗi người một con đường, một mơ ước khác nhau. Nhưng khi đã bước đi, chúng ta đều không thể dừng lại. Những ngày tháng vô tư xưa đã xa rồi.

Có những lúc, chúng ta ngơ ngác dừng lại trên con đường quen giữa phố phường rộng lớn, lạc trong chính lối đi mòn mỏi mỗi ngày. Có những lúc, có ai đó muốn dừng lại và ra đi – dù chỉ là một cuộc trốn chạy tạm thời - khỏi xô bồ phố thị. Có những người, vì ước vọng của mình, trả giá và đánh đổi. Có những người, cứ đi, đi mãi, mà vẫn không hiểu mình muốn gì…

Chúng ta đổi thay, chúng ta được và mất. Có những tình cảm quý giá vô ngần đã tan vỡ, có những con người đã không còn gặp lại, có những mối liên hệ không thể hàn gắn. Mỗi người một cuộc đời, hạnh phúc hay bất hạnh đều không ai có thể gánh vác, sẻ chia. Đôi lần gặp nhau và thoáng giật mình: Sao chúng ta ai cũng mệt mỏi đến thế?

Bạn kể về những thăng trầm, lặng lẽ ngồi bên nhau trong quán với ánh nến vàng nói về con đường đã qua và sắp đến. Thấy cuộc đời quả thật quá dài. Không đủ cho một cái nắm tay.

Ngày đi quá vội nhưng đêm lại quá sâu. Ngoái nhìn lại, chẳng bao giờ thấy mình đã đủ.

Những con chim không chân, một lúc nào, có thể cùng nhau hát lên cho mình một khúc bình yên…


Lam Thiên

Nguồn: tuanvietnam.net
Mời nghe ca khúc tại đây:
http://www.tuanvietnam.net/vn/nghexemdo ... index.aspx
Tiếng chim hót trong bụi mận gai...
Hình đại diện của thành viên
phanthikimanh
 
Bài viết: 381
Ngày tham gia: Thứ 7 30/06/07 20:55
Đến từ: TP. Hồ Chí Minh
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Re: NHỮNG CA KHÚC SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN

Gửi bàigửi bởi phanthikimanh » Thứ 4 12/11/08 10:19

Ca khúc: NGỌN NẾN
Sáng tác: Phú Quang
Thể hiện: Quang Lý

Một chú chim trước khi lìa đời thường hót những tiếng trong trẻo nhất, con người cũng vậy, trước khi đi về cõi vĩnh hằng, người ta thường có những phút giây sáng lán lạ thường. Nhạc sĩ Phú Quang đã có những giây phút trăng trối "hụt" đầy trăn trở nhưng cũng bình thản vô cùng.

Một mùa thu đã xa nhưng còn cháy bỏng yêu thương trong miền hồi ức; ngọn nến cháy hết cả thân mình với những giọt trong veo như nước mắt đang lặng lẽ rớt xuống; một ánh mắt u huyền ẩn giấu tình yêu thời trai trẻ cùng bài thánh ca vang lên trong đêm sâu,… đó là tất cả những gì đọng lại đầy ám ảnh như lời định mệnh về cuộc đời của Phú Quang trong ca khúc Ngọn nến.

Ẩn đằng sau giai điệu du dương và ca từ đẹp như lời thơ da diết kia lại là một triết lý về cuộc đời. Ngọn nến được thăng hoa và ra đời trong một đêm Noel của vài năm trước, đó là một đêm nặng lòng của nhạc sỹ khi trước đó mấy hôm, bác sỹ nói ông bị ung thư.

Ngồi một mình với ly rượu và ngọn nến le lói, ông chợt nhận ra một điều, cuộc đời con người có một điều gì đó giống như ngọn nến đang cháy. "Mỗi giọt nến rớt xuống chậm rãi cũng là một khoảng đời đã qua và trước giọt nến cuối cùng ngọn nến sáng loà rực rỡ một lần cuối. Và tôi chợt nhớ tới ánh mắt xót xa thương cảm của một người con gái khi biết tin dữ về tôi".

Các bác sỹ đã nhầm lẫn, nhưng Phú Quang lại thầm cảm ơn họ và nảy ra một suy nghĩ: "Giá như mọi người đều có một lần trong đời bị bác sĩ báo tin mình bị ung thư (tất nhiên là báo nhầm) chắc mọi người sẽ sống hợp lý hơn với cuộc đời, bởi chỉ lúc đó, mọi người mới cảm thấy sự vô nghĩa của tiền bạc, chức quyền, danh vọng, dục vọng... Họ sẽ nhìn cuộc đời một cách nhân hậu hơn, bớt ham muốn hơn".

Hình ảnh
Bức tranh Death and Life (Cái chết và Sự sống) của Gustav Klimt
Nguồn: photobucket.com

Chất chồng trong cảm xúc và những chiêm nghiệm - Ngọn nến đã ra đời như thế. Bài hát được mở đầu bằng âm hưởng thánh ca với vài tiếng piano điểm xuyết nhẹ nhàng cùng dàn giao hưởng của nhiều giọng nữ cao làm bè chính. Tiếng hát chậm đều, như một lời thủ thỉ thân tình cho ta cảm giác về sự bình thản như tâm thế của một linh hồn đã sẵn sàng về bên kia thế giới

Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm xa
Em có thấy thời gian đang qua đi vội vã
Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm sâu
Ta chợt nghe mùa thu trắng trên đầu.


Trong không gian tĩnh lặng, lạnh lẽo của giáo đường, những ngọn nến vẫn cháy bền bỉ, từng giọt nến tan chảy rơi xuống như đếm nhịp thời gian trôi. Ta cũng như em, cũng rong ruổi, cũng mệt nhoài hay nhiệt huyết trên đường trần và rồi cũng sẽ đi đến chặng cuối của hành trình như những thân nến lúc ngả nghiêng trước cơn gió, khi lại bùng lên nhiệt thành.

Một thân nến cháy được là bao, cứ le lói trong đêm thâu, rồi chỉ đến khi sắp lụi tàn, thoát ra khỏi cái khuôn chật hẹp để hòa vào thinh không vĩnh cửu mới bùng lên mãnh liệt. Một kiếp người, kiếp đời cũng đầy vơi như cây nến, cứ cháy hết mình, để rồi đến một lúc nào đó nhìn lại mới thảng thốt thấy "thời gian đang qua đi vội vã". Rồi khi mọi thứ đã qua đi, ta bỗng chợt nhận ra màu trắng của thời gian, tuổi tác và tang tóc đã ngự trên mái đầu bạc…

Giai điệu chậm buồn không kéo dài được bao lâu thì giọng nam chính bỗng vút lên đoạn cao trào. Dường như cảm xúc kìm nén bấy lâu, nay bỗng thổn thức, vỡ òa đầy trách cứ:

Sao tình yêu còn dâng trong mắt em
Cho ta nhớ một thời trai trẻ
Sao mùa thu còn vương trong mắt em
Cho ta tiếc một thời xa đến thế.


Trong mỗi ca khúc của Phú Quang luôn có hình bóng một người con gái, dù chỉ là thoảng qua hay sâu đậm. Em chỉ là cái cớ để ta mở lòng và bộc bạch. Phú Quang hỏi người con gái kia hay đang tự xát muối lòng mình?

Hình ảnh
Mỗi giọt nến rớt xuống chậm rãi cũng là một khoảng đời đã qua...
Nguồn: deviantart.com

Khi ta chuẩn bị lìa xa, em nhìn ta với đôi mắt xót xa. Đôi mắt của em trong veo đến nỗi ta có thể đọc được mọi điều trong đó hay chính bởi ta đã quá đa mang để rồi cả đời đeo đẳng một ánh mắt, một tình yêu ảo vọng? Một mùa thu nào đó ẩn sâu trong kỷ niệm, khi còn trai trẻ, ta đã được đắm mình trong tình yêu và trong đôi mắt em nhưng giờ đây, cả đôi mắt, cả thời trai trẻ và cả mùa thu mộng ước kia đã trở thành quá vãng.

Ai đã từng nói: "Dù bạn sống lâu thế nào đi nữa thì 20 năm đầu là nửa đời dài của bạn", quả đúng vậy, khi đã đi đến dốc bên kia cuộc đời, người ta luôn thảng thốt, thở dài mà trách cứ: sao thời gian trôi nhanh thế! Chính bởi sự vô tình không chờ đợi của thời gian mà thời trai trẻ luôn là những gì đẹp đẽ nhất còn vẹn nguyên trong mỗi người. Mọi thứ giờ đã tuột khỏi tầm tay và ta chỉ còn biết ngưỡng vọng, hồi cố.

Ánh mắt người con gái - nguồn cơn của mọi xúc cảm giờ đây đã trở thành nguồn cứu rỗi, nhưng cũng là nỗi đau vò xé đầy ám ảnh. Dẫu mọi thứ đã xa nhưng ta vẫn muốn lưu giữ những phút giây bên người, dù khổ đau hay vui sướng:

Dẫu một mai tình xa trong đắng cay
Sẽ còn mãi những phút giây này…


"Tằm chết mới nhả hết tơ/ Nến kia cháy hết mới khô lệ sầu" …cuộc đời của mỗi người cũng như một thân nến, cháy hết mình rồi lại hòa tan vào hư vô. Còn gì để níu giữ với một tình yêu đã trở thành quá vãng, một mùa thu đã lặn vào ký ức khi con người đứng trước giây phút chờ số phận gọi tên?

Trước khoảnh khắc mong manh giữa trần gian và thiên đường, giữa sự sống và cái chết, người ta không hề mường tượng về một thế giới xa lạ đầy hãi hùng mà chính lúc này, tình yêu, niềm khát khao yêu đương lại trỗi dậy mạnh mẽ nhất và nó đủ sức soi sáng con người trên cõi về.

Tuổi trẻ một đi không trở lại, bởi vậy người ta mới nói với nhau: "Hãy sống như bạn phải chết ngày mai" ...Trước giây phút chia xa, chỉ có tình yêu là điều bất diệt và khát khao cống hiến bỗng bùng lên mạnh mẽ.

Ngọn nến chính là khúc tự lòng của Phú Quang – con người đa cảm, đa tình và đa mang (đây là một trong số không nhiều ca khúc do nhạc sỹ tự viết lời). Khi âm điệu du dương của ca khúc vang lên, người nghe sẽ khó lòng dứt ra nổi và sẽ càng dấn sâu thêm vào thế giới đầy mê hoặc của ca từ và nhạc điệu. Điều đặc biệt nữa là, dù nghe lại nhiều lần nhưng cảm xúc vẫn còn tươi mới, đắm say như lần đầu.

Ca từ và giai điệu làm toát lên nỗi cô đơn của kiếp đời, kiếp người và nỗi khắc khoải muốn tìm lại thời gian đã mất cùng những gì tốt đẹp mãi xa tầm tay. Mỗi nhạc sỹ đều tự chiêm nghiệm và tìm cho mình một "lối về" thanh thản, với Trịnh Công Sơn, ông luôn ví mình như thân cát bụi, còn Phú Quang, thấy mình như một cây nến mong manh, khiêm nhường và lặng lẽ…

Mỹ Hạnh
Nguồn: tuanvietnam.net

Mời nghe ca khúc tại đây:
http://www.tuanvietnam.net/vn/nghexemdo ... index.aspx
Tiếng chim hót trong bụi mận gai...
Hình đại diện của thành viên
phanthikimanh
 
Bài viết: 381
Ngày tham gia: Thứ 7 30/06/07 20:55
Đến từ: TP. Hồ Chí Minh
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thư giãn văn hoá học: nghệ thuật

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến11 khách

cron